Thực tế, đây chỉ là một lần thăm dò của Tô Hiểu Vân, thăm dò mối quan hệ giữa Trần Xuân Độ và Lê Kim Huyên. Cô ta vẫn đứng trước cửa phòng Lê Kim Huyên là để nghe trộm cuộc nói chuyện giữa hai người.
Cô ta không ngờ, mối quan hệ giữa Trần Xuân Độ và Lê Kim Huyên đã trở nên khác thường.
Tô Hiểu Vân bất đắc dĩ thở dài, quay người đi về phòng ngủ của mình.
. . .
Yên Kinh, Lê phủ.
Lê Thần Vũ đi ra khỏi nhà, trên người mặc áo sơ mi trắng được may thủ công từ Ý, không nhuốm bụi trần, mà sắc mặt của anh ta thì y như cái áo sơ mi trắng này vậy, không chút hồng hào.
Giờ đã là đêm khuya, Lê Thần Vũ ngẩng đầu, ngắm nhìn bầu trời đêm thăm thẳm, sao đầy trời, anh ta cúi đầu nhìn cánh tay trái trống không của mình, sắc mặt âm trầm.
“Trần Xuân Độ…” Ánh mắt của Lê Thần Vũ hiện lên sát ý lạnh lẽo, cơn hận ngút trời!
Anh ta sẽ không bao giờ quên, khi đó mình bị người đó đuổi giết như chó nhà có tang, anh ta không thể nào quên mình chạy trốn sợ mất hồn mất về ở thành phố T… Anh ta không ngờ được, có một ngày, đường đường là cậu hai nhà họ Lê như mình lại bị một tên thân phận thấp hèn đến ở rể đuổi giết đến mức hồn bay phách lạc!
Thành phố T, để lại kí ức và đau đớn mà anh ta khó thể xóa nhòa!
Dù thời gian này anh ta nghỉ ngơi ở Yên Kinh mà vẫn khó mà chuyển biến tốt, mỗi đêm sau khi anh ta nằm xuống, trong mơ đều là những cảnh tượng ở T!
Một cấp dưới đi ra khỏi nhà, nhìn ống tay áo trống không đó, dè dặt nói: “Cậu chủ, gần đây trong phòng thí nghiệm đang nghiên cứu tay giả mô phỏng, được chế tạo bằng công nghệ nano, giả mà có thể coi là thật…”
“Tôi không cần.” Lê Thần Vũ lạnh nhạt nói, ánh mắt đầy ánh sáng lạnh lùng ác liệt: “Ngày nào Trần Xuân Độ còn chưa chết thì tôi vẫn sẽ cụt một tay, tôi phải khắc ghi nỗi đau ở T, tôi muốn anh ta trả giá gấp trăm lần!”
Lê Thần Vũ lạnh lùng nói, giọng nói đầy sát ý!
Cấp dưới ở sau lưng Lê Thần Vũ hít một hơi lạnh, anh ta nhìn Lê Thần Vũ, bóng lưng sát ý ngút trời của Lê Thần Vũ đập vào mắt anh ta, lại gióng như ma quỷ sinh ra từ địa ngục!
“Người anh của tôi ở thành phố T sao rồi?” Lê Thần Vũ ngước mắt nhìn trời, mặt không cảm xúc hỏi.
“Anh ta vẫn chưa hành động.” Cấp dưới trả lời.
“Không cần nói tất cả mọi chuyện về tôi cho anh ta, anh ta kiêu ngạo lắm mà. Tôi rất chờ mong cuộc đụng đô của anh ta và tên họ Trần đó…” Lê Thần Vũ hừ lạnh, lẩm bẩm: “Kịch hay sắp bắt đầu rồi…”
Nửa tiếng sau, Lê Thần Vũ nói: “Đi chuẩn bị xe cho tôi, tôi muốn đi thăm hỏi từng nhà.” Lê Thần Vũ đột nhiên đứng dậy.
Cấp dưới ngạc nhiên, do dự nói: “Cậu hai, lúc này… họ đi ngủ cả rồi.”
“Thời gian không chờ tôi, địa vị của tôi trong gia tộc vừa xuống dốc không phanh, mà lúc này Lê Thần Yên toàn tâm đối phó tập đoàn Lê Thị, đây là cơ hội tốt nhất để tôi nâng cao địa vị của mình trong gia tộc!” Giọng nói của Lê Thần Vũ đầy kiên quyết và quả quyết: “Những người từng chịu ơn tôi, với sức ảnh hưởng của tôi ở Yên Kinh thì bọn họ vẫn để tôi dùng.”
“Tôi muốn quật khởi ở Yên Kinh này một lần nữa!”
. . .
Sáng sớm hôm sau, trong phòng làm việc của tổng giám đốc, Tô Loan Loan đứng trước bàn làm việc, đang báo cáo với Lê Kim Huyên: “Sếp Lê, chuyện tối qua, tôi nghĩ chỉ có hai khả năng thôi, một là giống như lời Trần Xuân Độ đã nói, thật sự có người thần bí xuất hiện cứu anh ta, hai là…”
“Hai là gì?” Lê Kim Huyên nhíu mày.
Sắc mặt Tô Loan Loan nghiêm trọng hơn. “Hai chính là Trần Xuân Độ nói dối, những kẻ đó đều bị anh ta giết.”
“Gì cơ?!” Gương mặt xinh đẹp của Lê Kim Huyên biến sắc, nghe được lời nói của Tô Loan Loan khiến trong lòng cô rất giật mình, sắc mặt kinh sợ.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!