Nhưng mà anh ta không có cách nào không nghe theo lệnh của Lê Thần Yên, chỉ có thể bắt buộc làm theo.
Chờ khi toàn bộ cấp dưới rời khỏi, Lê Thần Yên đứng dậy đi đến bên cửa sổ, cố gằng bình ổn tức giận trong lòng, làm cho hô hấp của mình dẫn bình thường lại.
“Nhĩ Đông Trần… Lê Kim Huyên…” Lê Thần Yên thì thào nói, đôi mắt càng trở nên thâm thúy sắc bén khi nói ra hai cái tên này.
“Hơi thú vị.” Lê Thần Yên tự nói, khóe miệng cong lên, ý vị không rõ.
Anh ta không ngờ rằng lần đầu tiên giao phong anh ta đã bị đánh bại, bị bại hoàn toàn.
Trở lại nhà họ Lê ở khu nhà ở cao cấp, vẻ mặt Lê Kim Huyên đầy mệt mỏi, mỗi câu nói của Lê Thần Yên ở nhà hàng đều là đao kiếm vô hình, rất tốn tinh thần.
Lê Kim Huyên đứng dậy đi vào phòng tắm, Trần Xuân Độ lại ngồi ở sofa xem phim cùng Tô Hiểu Vân.
“Hai người đi đâu vậy?” Tô Hiểu Vân nhìn tiết mục trên ti vi, lên tiếng hỏi.
“Anh trai của Lê Thần Vũ đến thành phố T, đêm nay anh ta mời Kim Huyên ăn cơm.” Trần Xuân Độ lạnh nhạt nói, anh không muốn làm cho Tô Hiểu Vân lo lắng nên không nói chuyện ám sát xảy ra lúc sau.
“Hả?” Sắc mặt Tô Hiểu Vân hơi cứng lại, Lê Thần Yên đến thành phố T đương nhiên không phải để đi du lịch.
Thân là bạn thân của Lê Kim Huyên, đương nhiên Tô Hiểu Vân biết một số chuyện về Lê Thần Yên, cũng biết Lê Thần Yên càng khói đối phó hơn em trai Lê Thần Vũ của anh ta.
“Phải nói Kim Huyên cẩn thận hơn, tâm người làm chính trị đều bẩn cả.” Tô Hiểu Vân nghiêm túc nói.
Trần Xuân Độ gật đầu, qua nửa giờ, Lê Kim Huyên mới mặc một chiếc áo tắm, tóc đen ướt sũng đi từ tầng đi xuống.
Trần Xuân Độ vội vàng đi vào bếp rót một cốc sữa nóng cung kính đưa cho Lê Kim Huyên.
“Chậc chậc, thật ghen tỵ, tốt xấu gì tớ cũng là bạn thân của cậu, vậy mà chỉ lấy sữa cho cậu chứ không cho tớ…” Tô Hiểu Vân thấy vậy thì ghen tỵ nói.
Lê Kim Huyên liếc nhìn Tô Hiểu Vân một cái, thản nhiên nói: “Cậu muốn uống thì tự đi nấu lại mà uống không phải được rồi à.”
“Tự mình nấu đâu giống người khác nấu.”
“Vậy cậu trả cho anh ấy mỗi tháng sáu mươi triệu rồi nói anh ấy nấu cho cậu.” Lê Kim Huyên nhẹ nhàng bâng quơ nói, nhưng cô lại không ngờ rằng Tô Hiểu Vân lại sáng mắt khi nghe vậy: “Thật à? Chỉ cần sáu mươi triệu là có thể nói anh ấy hầu hạ tớ?”
Trong lòng Lê Kim Huyên có cảm giác không ổn, cô cảnh giác liếc nhìn Tô Hiểu Vân: “Cậu muốn làm gì?’
“Sáu mươi triệu mà thôi, rẻ hơn trai bao nhiều, cậu không cần thì tớ cần.” Tô Hiểu Vân liếc nhìn Trần Xuân Độ một cái: “Thực dụng lại chất lượng, thứ thiết yếu trong gia đình.”
Trần Xuân Độ ở bên cạnh nhìn hai người tranh chấp thì mặt đen lại, oan uổng vô cùng… Đệch, mình không nói câu nào thế mà vẫn bị nhắm vào, không thể hiểu nổi.
Đây là nói tiếng người à, cái gì gọi là thực dụng lại chất lượng, thứ thiết yếu trong gia đình… Đã biết đặc biệt sao còn biết thành nhu yếu phẩm hàng ngày?
Đúng lúc Trần Xuân Độ đang buồn bực, Lê Kim Huyên mặc kệ, mắt đẹp lườm Tô Hiểu Vân, giọng nói cất cao vài phần: “Tô Hiểu Vân, cậu có ý gì? Đây là chồng tớ, cậu muốn đoạt chồng tớ à?”
Tô Hiểu Vân cười nhạo một tiếng, liếc qua Lê Kim Huyên: “Người ta coi cô là vợ, cậu có coi người ta là chồng không? Kết hôn mấy tháng mà có lẽ đến giường của cậu anh ấy cũng chưa từng lên đúng không? Người đàn ông tốt như vậy mà rơi vào tay cậu. quả thực là bị cậu đạp hư!”
“Cậu!” Bình thường Lê Kim Huyên luôn lạnh lùng giống như đóa tuyết liên trên núi băng, là nữ thần băng sơn mà vô số đàn ông mơ ước, đương nhiên võ mồm không bằng được loại phụ nữ thành thục phong tình như Tô Hiểu Vân.
Nói vài câu, Lê Kim Huyên đã rơi vào thế yếu, sao cô có thể nói thắng được Tô Hiểu Vân đây.
“Không phải là đi ngủ à, tối nay tớ sẽ ngủ anh ấy, ai sợ ai!” Lê Kim Huyên bị Tô Hiểu Vân chọc giận đến mức nghiên răng nghiến lợi, cô lạnh giọng nói.
Hu!
Không khí đột nhiên như ngừng lại, Tô Hiểu Vân ngẩn người, vẻ mặt Trần Xuân Độ dại ra, trong lòng kích động khó có thể kiềm chế, ngay cả Tô Loan Loan đứng bên cạnh không nói gì từ nãy giờ cũng ngước mắt kinh ngạc nhìn về phía Lê Kim Huyên.
Lúc này Lê Kim Huyên mới nhận ra mình bị Tô Hiểu Vân chọc giận mất lý trí, thế mà lại nói ra loại lời này!
Thoáng chốc, mặt Lê Kim Huyên đỏ bừng giống như táo chín, má đỏ hây như rặng mây, xinh đẹp vô cùng.
Trần Xuân Độ ở bên cạnh nhìn chằm chằm Lê Kim Huyên, cảm xúc trong lòng kích động khó nói thành lời… Hô hấp đều trở nên dồn dập!
Anh hoàn toàn không ngờ Lê Kim Huyên sẽ chủ động nói ra lời này! Còn nói ra ở trước mặt nhiều người như vậy!
Đây là vinh hạnh cơ nào, Trần Xuân Độ rất phấn kích, đây là cơ hội tốt khó có được!
Tô Hiểu Vân cười nhạo một tiếng, tiếp tục đổ thêm dầu vào lửa: “Ha, người nào đó nhớn nhác làm sao, đừng để đến lúc đó lại tìm cớ đá người xuống giường…”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!