Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Chàng Rể Phế Vật

Đôi giày cao gót đỏ của Lê Kim Huyên điên cuồng dậm trên mặt đất, giống như đang trút giận, trông như thể sắp sửa đạp nát viên gạch đến nơi.

“Đi thôi hai cô, xem như để tôi xin lỗi hai người vậy.” Trần Xuân Độ lái chiếc Maybach đuổi theo hai người bọn họ.

“Đi thôi, lên xe đi, chứ bằng không anh ta cứ bám theo miết.” Tô Hiểu Vân kéo tay Lê Kim Huyên.

Lê Kim Huyên liếc nhìn Trần Xuân Độ, cô hừ lạnh rồi mới trèo vào hàng ghế sau của xe.

Chiếc xe Maybach đen chạy vừa nhanh vừa vững vàng, Trần Xuân Độ cẩn thận nhìn sự thay đổi của hai cô gái xinh đẹp mỹ miều qua gương chiếu hậu.

Nhưng quan sát một lúc, ánh mắt của Trần Xuân Độ trở nên rạo rực, anh bắt đầu quan sát so sát, hình như eo của vợ Lê Kim Huyên của anh thon thả hơn, chân cũng đẹp hơn, Tô Hiểu Vân to hơn, vóc dáng đậm đà hơn…

Trần Xuân Độ càng nhìn càng suồng sã, cuối cùng chẳng buồn nhìn đằng trước nữa, hoàn toàn lái xe nhờ thính giác, đôi mắt của anh sắp dán vào người tổng giám đốc nữ thần và Tô Hiểu Vân.

“Không cần mắt nữa đúng không?” Giọng nói đong đầy sát khí lạnh lùng vang lên, khiến cho Trần Xuân Độ rùng mình, anh liếc nhìn đôi mắt đầy sát khí của Lê Kim Huyên rồi cười ngượng ngùng, tập trung lái xe.

Chiếc Maybach dừng trước nhà hàng kiểu Trung.

“Anh trả nổi tiền ăn ở đây à?” Lê Kim Huyên bước xuống xe, đeo kính râm lên.

Cô không muốn bị người khác nhận ra mình đến đây ăn cơm với anh ta.

“Yên tâm đi, tôi để dành được một số tiền, thừa sức ăn một bữa cơm mà, cứ ăn tự nhiên.” Trần Xuân Độ nói một cách hào phóng, nhưng các cô gái lại cho rằng anh chỉ nói cứng để giữ gìn mặt mũi mà thôi.

“Được rồi, chúng tôi sẽ lựa chọn món nào đắt một chút, càng đắt càng tốt.” Tất nhiên Lê Kim Huyên không tin tưởng vào lời nói của Trần Xuân Độ, cô khoác cánh tay Tô Hiểu Vân, nói chuyện với anh.

Ba người Trần Xuân Độ ngồi xuống chọn món, Tô Hiểu Vân nhìn Trần Xuân Độ: “Anh có biết chúng tôi gọi bao nhiêu không?”

“Bao nhiêu?” Trần Xuân Độ hỏi.

“Gọi phần năm người, sáu triệu.” Tô Hiểu Vân đáp.

“Sáu triệu?!” Trần Xuân Độ sững sờ, gương mặt toát ra vẻ ngạc nhiên!

“Không phải anh nói mình có tiền sao? Hay là bây giờ chúng ta đi đi.” Lê Kim Huyên chớp chớp mắt, giọng nói của cô hết sức dịu dàng, làm rung động lòng người.

“Tôi…” Trần Xuân Độ mắng thầm trong lòng, cảm thấy hết sức đau đớn! Anh không ngờ Lê Kim Huyên và Tô Hiểu Vân chỉ gọi có sáu triệu mà thôi!

Anh đã chuẩn bị sẵn tâm lý Lê Kim Huyên gọi cả chục triệu, kết quả chỉ có sáu triệu.

Đợi đến khi nhìn thực đơn xong, anh mới phát hiện nhà hàng mình chọn quá rẻ…Sáu triệu đã là phần đắt nhất ở đây rồi.

Lê Kim Huyên và Tô Hiểu Vân hoàn toàn không biết anh đang nghĩ gì trong đầu, bọn họ cho rằng anh đang xót tiền.

“Không có tiền thì bây giờ tôi có thể cho anh ứng trước.” Lê Kim Huyên nói.

Trần Xuân Độ lắc lắc đầu, anh lầu bầu: “Rẻ quá, sau này không thể đến đây nữa.”

Lê Kim Huyên sững sờ, đến Tô Hiểu Vân cũng sững người…không ngờ cái tên này dám nói rẻ quá!

“Còn ráng cứng họng tỏ ra mình giàu, được rồi, để tôi xem lát tính tiền thì anh làm sao!” Lê Kim Huyên cười lạnh.

Trong lúc đợi thức ăn lên, ba người Trần Xuân Độ hoàn toàn không để ý đến ở một bàn cách bọn họ không xa có một người đàn ông mặc vest, đi giày da đã để ý đến Lê Kim Huyên và Tô Hiểu Vân rất lâu rồi.

Người đàn ông mặc vest đi giày da ấy đẩy gọng kính, giống như đang quan sát Lê Kim Huyên…Vóc dáng của Lê Kim Huyên có thể nói là hoàn hảo, rất phù hợp với tiêu chuẩn của anh ta.

Chẳng bao lâu sau, người đàn ông ấy đã cầm ly rượu rồi đứng lên, đi về bàn của Trần Xuân Độ.

“Làm phiền các vị một lúc, tôi thấy hai cô đây quen quen, tôi có thể trò chuyện vài câu với mọi người không?” Còn chưa đợi Lê Kim Huyên và Tô Hiểu Vân lên tiếng, vgười đàn ông mặc vest đi giày da đã đưa tấm danh thiếp thếp vàng trước: “Tôi là thợ chụp hình trong công ty nhiếp ảnh nhà họ Lâm.”

Lê Kim Huyên nhíu mày, Tô Hiểu Vân lại thản nhiên nhận tấm danh thiếp.

“Ờ, làm thế hơi mất lịch sự nhỉ?” Trần Xuân Độ nhíu mày.

“Tôi nói chuyện với hai cô ấy chứ có phải nói chuyện với cậu đâu.” Nhiếp ảnh gia liếc nhìn Trần Xuân Độ, giọng nói của anh ta toát ra vẻ khinh miệt.

“Anh ghê gớm thật nhỉ?” Tô Hiểu Vân cười khẽ.

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!