“Đây là …” Đôi mắt đẹp của Lê Kim Huyên có một vẻ ngạc nhiên, bỗng dưng cô quay đầu, bắt gặp một cơ thể cường tráng đang đưa lưng về phía cô.
Bóng lưng cô rất quen thuộc kia giờ phút này lại ở trần, dùng chăn che kín ngáy o o.
Sau khi Lê Kim Huyên tỉnh lại thì đầu óc mù tịt, vận hành chậm chạp, cô vắt hết óc, chăm chú suy nghĩ mới nhớ đến thân phận của người đàn ông này .
Nhưng sau khi cô nhớ được, đôi mắt đẹp đột nhiên nhíu lại, nhanh chóng nhìn lướt qua hoàn cảnh bốn phía, vẻ mặt sợ hãi!
Sao cô lại ngủ ở đây?
Cô hét lên một tiếng vang vọng trong phòng ngủ, Trần Xuân Độ tỉnh lại, thiếu kiên nhẫn bèn kéo chăn che tai lại, hét ầm lên: “Nhốn nháo cái gì mà nhốn nháo chứ, vừa sáng vẫn còn buồn ngủ đây!”
“Tên khốn kiếp!”’Lê Kim Huyên căm tức nhìn Trần Xuân Độ, giận dữ quát.
Trần Xuân Độ quay đầu, nhìn Lê Kim Huyên một chút, vẻ mặt lập tức chấn động, mắt cũng trừng, chỉ lo lẩm bẩm: “Thật lớn…”
Lê Kim Huyên đang thở phì phò lập tức sửng sốt, đôi mắt đẹp phun ra nuốt vào sát khí, thế mà tên nhóc này đến ngay cả đồ lót của mình cũng cởi!
Quá vô sỉ rồi !
Lê Kim Huyên như muốn phát điên, gương mặt tuyệt mĩ trắng buốt đã đỏ bừng, nghiến chặt răng, phun ra hai chữ mang theo sát ý đáng sợ: “Khốn kiếp!”
“Rầm!”
Lê Kim Huyên giơ đôi chân dài lên, không chút do dự một cước đá Trần Xuân Độ rơi khỏi giường.
Trần Xuân Độ bò lên giường, khóe miệng nhếch lên nụ cười người khác khó dò, nhưng ở bên ngoài mặt vẫn nói: “Tổng giám đốc Lê, anh không có cố ý, hôm qua em uống nhiều cứ một mực đòi ngủ trên giường của anh, sau đó lại cởi quần áo anh, sau đó cũng chính là em…”
Trần Xuân Độ còn chưa nói xong, liền bị Lê Kim Huyên lạnh giọng cắt ngang: “Ý này của anh là tôi quyến rũ anh à?”
“Anh không có nói như vậy, nhưng thật sự không phải do anh cởi, nút thắt kia anh cũng không có mở …” Lúc này Trần Xuân Độ bắt đầu nói hươu nói vượn, ở nước ngoài anh rất phong lưu, dáng vẻ người thanh niên đẹp trai kia bây giờ chính là do anh làm hư.
Nếu như lời này sau khi công chúa Châu Âu nghe thấy, tuyệt đối sẽ tức đến muốn chặt Trần Xuân Độ, cái tên nhóc hư hỏng này cũng không biết đã gieo họa biết bao nhiêu con gái của quân phiệt trên thế giới rồi, chỉ là những công chúa Châu Âu kia không đến mười người thì cũng có tám người rồi!
Ngay cả Metis trong thế giới ngầm ở phương tây cũng có quan hệ vô cùng mập mờ với Trần Xuân Độ.
Mẹ kiếp, làm ra vẻ thế này để làm gì chứ?
Đương nhiên là Lê Kim Huyên sẽ không tin Trần Xuân Độ, lúc cô quay đầu nhìn thấy rượu đặt trên tủ đầu giường, rất nhanh ruột gan đều hối hận, sao mình lại tìm tên nhóc này uống rượu chứ!
Kết quả thế lại chung giường chung gối với tên nhóc này một đêm, còn không biết là có xảy ra chuyện gì không nữa, cũng đã bị tên nhóc này phản công.
Đôi mắt đẹp của Lê Kim Huyên trừng Trần Xuân Độ, cô thấy Trần Xuân Độ đã hận đến nghiến răng.
“Cút ra ngoài đi!” Lê Kim Huyên nũng nịu quát.
Không còn cách nào, dưới sự uy hiếp của Lê Kim Huyên, Trần Xuân Độ chỉ có thể phiền muộn đi ra khỏi phòng ngủ, anh hoàn toàn không nghĩ đến, rõ ràng là phòng ngủ của mình, tối hôm qua là Lê Kim Huyên chủ động, từ đầu đến cuối mình cũng đâu có động đến, kết quả lại bị đổ oan!
Trần Xuân Độ xuống lầu, nhìn thấy Tô Hiểu Vân với Tô Loan Loan đang ăn bữa sáng mua từ bên ngoài về.
Tô Loan Loan đưa một bát bánh bao hấp cho Trần Xuân Độ, nói: “Buổi sáng gặp một cửa hàng bánh bao hấp rất nổi tiếng nên ghé mua một ít.”
Trần Xuân Độ gật đầu, mới ăn được một nửa, Lê Kim Huyên mới lề mà lề mề từ lầu hai nhẹ nhàng đi xuống.
Sau khi Lê Kim Huyên xuống đến, gương mặt xinh đẹp lạnh lùng, liếc qua Trần Xuân Độ một chút.
Toàn thân Trần Xuân Độ run lên, dường như trong lòng sinh ra một nửa ý nghĩ, rút về phía bên cạnh.
“Sao thế?” Tô Hiểu Vân mang tâm tư liều chết lập tức phát hiện có chỗ không đúng, bèn hỏi.
“Đừng nói nữa!” Lê Kim Huyên đặt mông ngồi bên cạnh Tô Hiểu Vân, lạnh lùng trừng Trần Xuân Độ, ánh mắt lạnh lẽo đến đáng sợ, nếu như ánh mắt có thể giết người, vậy e rằng Trần Xuân Độ cũng đã bị thủng trăm lỗ rồi!
“Anh ấy làm gì cậu thế?” Tô Hiểu Vân nở một nụ cười quyến rũ, cô ấy lớn hơn so với Lê Kim Huyên một chút, kiến thức rộng rãi, vừa liếc mắt liền nhìn ra ánh mắt u oán của Lê Kim Huyên.
“Không làm gì cả.” Lê Kim Huyên nhẹ hừ lạnh một tiếng, Tô Loan Loan ở một bên bàn nghi ngờ miệng: “Tổng giám đốc Lê, sao hôm qua trong phòng ngủ của cô không có ai thế? Tôi còn tưởng rằng cô xảy ra chuyện rồi chứ.”
Đùng!
Không khí hoàn toàn yên tĩnh, khuôn mặt trắng noãn tuyệt đẹp của Lê Kim Huyên nổi lên một mảnh đỏ tươi, giống như ráng chiều ở chân trời, trông rất đẹp mắt.
Mà Tô Loan Loan nghe được, vẻ mặt của Lê Kim Huyên càng khó coi hơn!
Lúc này Tô Loan Loan ở một bên mới ý thức rằng mình nói sai, vội vàng ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
Mà ánh mắt Tô Hiểu Vân nhìn về phía Lê Kim Huyên lập tức cũng thay đổi, trở thành đầy suy nghĩ cổ quái.
Phòng ngủ của Lê Kim Huyên không có ai, vậy tối hôm qua Lê Kim Huyên ngủ ở đâu chứ?
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!