Nếu nói như vậy có nghĩa là người vừa gọi điện thoại không phải lừa đảo mà… Người đó thật sự là thống lĩnh của khu phòng thủ!
Cục trưởng đột nhiên ý thức được điều gì đó, hình như ông đã chọc phải người không nên chọc rồi!
“Diệp Thái Linh đó bây giờ đang ở đâu rồi?” Cục trưởng đột nhiên đứng dậy, lớn tiếng hỏi.
“Đội trưởng Diệp chắc đang ở trong phòng thẩm vấn, cô ấy định thẩm vấn Lê Kim Huyên.” Viên cảnh sát run giọng nói.
Hai tròng mắt của cục trưởng đột nhiên co rút lại, toàn thân ông ta run rẩy, sau lưng mồ hôi lạnh đã chảy đầm đìa!
“Con mẹ nó! Cô ta muốn giết chết tôi à?” Cục trưởng hét lớn.
Thống lĩnh của khu phòng thủ đích thân gọi điện bảo thả Lê Kim Huyên ra, vậy mà Diệp Thái Linh còn thẩm vấn cô, nếu để vị kia biết thì tuyệt đối sẽ tức giận không nguôi!
Trong lòng cục trưởng bây giờ chỉ còn lại sự sợ hãi, gấp gáp nói: “Mau, mau đi tới phòng thẩm vấn!”
Trong phòng thẩm vấn, Lê Kim Huyên yên lặng ngồi đó, mái tóc đen mượt xõa sau lưng, gương mặt tinh xảo như tạc cười một cái, đôi mắt trong trẻo mê người.
Cửa phòng thẩm vấn bị đẩy ra, Diệp Thái Linh đi vào, tầm mắt dừng lại trên người Lê Kim Huyên, lạnh lùng tra hỏi: “Tổng giám đốc Lê, ở đây, tôi mong cô có thể nói thật.”
Lê Kim Huyên ngẩng đầu: “Cái chết của Chu Thiên không liên quan tới tôi.”
“Sau khi Chu Thiên tiết lộ bí mật của tập đoàn, ban đêm lại bị người ta hạ độc ở quán bar, căn cứ vào vết tích lưu lại ở hiện trường thì phán đoán rằng người ra tay giết hại anh ta là một người phụ nữ…” Diệp Thái Linh chậm rãi nói, đôi mắt xinh đẹp nhìn chằm chằm Lê Kim Huyên, mong muốn có thể phát hiện ra tia bất thường nào đó trên người cô.
“Hôm đó tôi đi dự tiệc tối, giữa bữa tiệc thì nhận được tin tức máy chủ của công ty đã bị kẻ xấu xâm nhập, sang đến hôm sau thì mới biết chuyện Chu Thiên chết.”
Đột nhiên một người cảnh sát đẩy cửa đi vào, ghé tai Diệp Thái Linh nói nhỏ: “Có một người đàn ông tới Sở cảnh sát, nói muốn nộp tiền bảo lãnh cho Lê Kim Huyên, tên là Trần Xuân Độ.”
“Không thả.” Diệp Thái Linh lạnh lùng từ chối, kể cả Trần Xuân Độ đã ở trước mặt bao nhiêu người khoe khoang thì cô cũng nhất quyết không thả người.
“Đội trưởng Diệp, anh ta nói nếu không thả người thì chắc chắn sẽ phải hối hận.” Viên cảnh sát khó khăn mở miệng.
“Cảnh cáo anh ta, nếu anh ta còn dám cản trở tôi, tôi cũng sẽ bắt anh ta lại.” Diệp Thái Linh nghiêm giọng, lời nói rất chắc chắn, không có ý đùa cợt, dường như cô thật sự sẽ bắt người!
Viên cảnh sát kia đi rồi, Diệp Thái Linh tiếp tục nhìn Lê Kim Huyên nói: “Chồng của cô cũng thật biết điều đó, còn mang tiền tới bảo lãnh cô.”
Lê Kim Huyên chợt cảm thấy ấm lòng… Không nghĩ tới Trần Xuân Độ sẽ thực sự tới đây đưa cô ra ngoài.
Nhưng ngay lập tức, Diệp Thái Linh đã nở một nụ cười châm chọc: “Ngu ngốc đần độn, muốn cứu cô ra ngoài, kể cả cục trưởng có đích thân tới cũng là chuyện không thể!”
Lê Kim Huyên nghe được lời của Diệp Thái Linh nói thì trong lòng bắt đầu lo lắng, cô ngẩng đầu hỏi: “Tôi không làm gì hết, các người dựa vào cái gì mà bắt tôi?”
“Bởi vì cô là người khả nghi nhất.” Diệp Thái Linh nói tiếp: “Trước khi Chu Thiên chết có xảy ra tranh chấp với chồng cô, buổi tối lại bị phụ nữ giết hại, chúng tôi đã điều tra hết rồi, người khác giới có quan hệ thân thiết nhất với anh ta là cô.”
Khóe miệng Lê Kim Huyên cong lên thành hình vòng cung, trào phúng nói: “Nguyên nhân chỉ có vậy thôi sao?”
“Đội trưởng Diệp, cô chưa cần biết phải trái đúng sai thế nào đã bắt người, tôi nhất định sẽ tố cáo chuyện này lên cấp trên của cô.” Khuôn mặt Lê Kim Huyên lạnh lùng nói.
Diệp Thái Linh khẽ cười một tiếng: “Cô tốt nhất là lo lắng cho bản thân mình đi, nếu để tôi tra được manh mối thì đến cả chồng và ba cô Lê Duy Dương cũng không thoát khỏi diện tình nghi.”
“Diệp Thái Linh, cô dám động vào hai người họ thử xem.” Lê Kim Huyên thay đổi sắc mặt, đưa ra lời cảnh cáo!
Lê Kim Huyên nổi giận rồi, thật hiếm thấy, nguyên nhân là vì Diệp Thái Linh dám đụng chạm tới hai người đàn ông mà cô thân thiết nhất!
“Tôi thì có cái gì mà không dám, nếu cô đã nói vậy thì có lẽ tôi phải bắt cả họ đến để thẩm vấn.” Diệp Thái Linh cười lạnh.
“Cô…” Lê Kim Huyên nghiến răng, con ngươi xinh đẹp lóe lên lửa giận, Diệp Thái Linh đang khiêu khích giới hạn cuối cùng của cô.
Đúng lúc này, cửa phòng thẩm vấn bị đá văng!
Diệp Thái Linh ngẩng đầu, chỉ thấy sắc mặt cục trưởng âm trầm đang đứng ở cửa!
Cục trưởng nhìn lướt qua, ánh mắt rơi vào khuôn mắt tái nhợt của Lê Kim Huyên, nội tâm run lên kịch liệt!
“Diệp Thái Linh, cô thật sự đã bắt cô ấy!” Hai mặt cục trưởng tối sầm lại, tức giận quát.
Diệp Thái Linh hơi mơ hồ, nhưng cô vẫn giữ thái độ tuân thủ quy định công việc, nghiêm túc nói: “Cục trưởng, tôi nghi ngờ cô ấy có liên quan đến cái chết của Chu Thiên…”
“Quan hệ cái rắm ấy!” Cục trưởng nổi giận vung tay lên, cắt đứt lời nói của Diệp Thái Linh: “Thả người ra cho tôi!”
Cục trưởng quay đầu, cười ha ha nói với Lê Kim Huyên: “Tổng giám đốc Lê, đây hoàn toàn là một sự hiểu lầm, đã làm cô sợ rồi…”
“Cục trưởng, người nhà Lê Kim Huyên còn ở bên ngoài chờ nộp tiền bảo lãnh.” Có viên cảnh sát hô.
“Nhanh lên, mau chóng làm thủ tục bảo lãnh, thả tổng giám đốc Lê ra!” Cục trưởng sau khi biết Lê Kim Huyên bị bắt vào đây thì hận không thể đưa Lê Kim Huyên ra ngoài ngay lập tức, không muốn để cô ở lại thêm một giây một phút nào nữa.
“Không thể!”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!