CHƯƠNG 1129
Đây… Chắc chắn là ác ma! Châm lửa nướng người, còn ngửi xem thịt người có mùi gì? ĐM, này đúng thật là một ác ma vô cùng đáng sợ!
“Cậu Nguyên à, cậu là cậu chủ của hội Hắc Sáp cơ mà… Không sợ trời không sợ đất cơ mà… Sao vừa nghe thấy hai từ thịt người thì đã bị dọa thành thế này rồi?” Ý cười trên mặt Trần Xuân Độ càng thêm sâu sắc, giọng nói cũng hàm chứa sự châm chọc.
Lúc này, đừng nói là Nguyên Bưu phải run rẩy hoảng sợ… Mà ngay cả Trương Dũng cũng cảm thấy hơi khiếp rồi, mọi người cảm thấy trái tim nhỏ bé như bị bóp chặt, việc này cũng quá man rợ…
Tất cả mọi người ở đây đều bị hành động máu me của Trần Xuân Độ dọa chết khiếp, chỉ duy nhất Trần Xuân Độ vẫn bình tĩnh lạ thường, hệt như đó chỉ là chuyện nhỏ nhặt, không đáng nhắc tới.
Nướng da thịt của mình? Đây có đang là gì? Chút máu me trước mắt này so với những vết thương mà anh phải chịu trên chiến trường hải ngoại mấy năm gần đây thì có là bao? Năm đó, da thịt của anh bị thuốc nổ nổ cháy đen, thậm chí, anh còn tận mắt chứng kiến cánh tay của mình bị sức nóng thiêu tới biến dạng, tận mắt chứng kiến từng thớ thịt trên người bị ngọn lửa đốt trọi. Cảm giác đó mới chính là địa ngục, dù vậy, Trần Xuân Độ vẫn chịu đựng nổi…
Cảnh tượng toàn thân cháy xém, cố gắng trốn thoát khỏi biển lửa vẫn còn như in trong đầu. Vụ cháy đó khiến toàn bộ da thịt trên người anh đều bị thiêu cháy. Anh có thể ngửi thấy rõ ràng cái mùi máu thịt của mình bị nướng chín. Cái mùi máu tanh tưởi, ghê tởm đó đã hành hạ, thử thách tâm trí của anh hết lần này tới lần khác! Nhưng bây giờ, anh đã trở lại, trở lại thổ địa nước C, và anh cũng đã có một danh hiệu khác – Long Vương!
“Trần Xuân Độ, Tôi, Tôi sai rồi, Cầu xin anh, Cứu tôi, Cứu tôi đi!” Nguyên Bưu gào thét thảm thiết, ngọn lửa trên đỉnh đầu anh ta càng lúc càng cháy dữ dội, cả đầu gần như đều bị đốt, da thịt cũng đang vặn vẹo vô cùng dữ dội, dọc theo hai gò má của anh ta, bên tai bị bỏng liên tiếp bị bỏng!
“Cậu Nguyên, không phải cậu không sợ chết sao?” Trần Xuân Độ cười vô cùng tà tính.
“Tôi sợ! Tôi sợ!! Tôi sợ chết! Cầu xin anh cứu tôi!” Nguyên Bưu nước mắt nước mũi tuôn ra mãnh liệt, thảm thương tột cùng.
“Đại ca Trần! Đại gia Trần! Cầu xin anh cứu tôi! Sau này tôi sẽ nhận anh là đại ca! Tuyệt đối sẽ không tìm anh gây phiền phức! Sau này, Sau này Nguyên Bưu tôi chỉ nghe lệnh của anh!” Giọng nói của Nguyên Bưu run rẩy thê thảm.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!