Lê Kim Huyên không hi vọng xa vời Trần Xuân Độ có thể giống như người thần bí kia, nhưng chỉ cần Trần Xuân Độ không chịu thua kém một chút cũng tốt.
Chỉ tiếc, Lê Kim Huyên sớm đã nhìn thấu Trần Xuân Độ, kiểu người như Trần Xuân Độ chính là bùn nhão không dính lên tường, Lê Kim Huyên đã sớm từ bỏ ý mộng đó rồi.
“Điều tớ lo lắng chính là, người thanh niên kia nhất thời bảo vệ được Lê thị, về sau không biết Lê thị sẽ gặp nguy hiểm ra sao, Đàn Cung không có khả năng dễ dàng bỏ qua cho chúng ta như thế……” Lê Kim Huyên than nhẹ.
“Yên tâm đi Kim Huyên, anh nghe nói ngày mai sẽ phát sinh đại sự.” Trần Xuân Độ cười an ủi.
Lê Kim Huyên trợn nhìn Trần Xuân Độ: “Có cho anh nói chuyện sao?”
Trần Xuân Độ liền im lặng, Lê Kim Huyên nói: “Anh thì biết cái gì, tin đồn khắp nơi anh cũng tin sao, chọc giận Đàn Cung, về sau tập đoàn Lê thị tuyệt đối sẽ phải chịu không ít phiền phức.”
Trần Xuân Độ vỗ vỗ ngực, nói: “Yên tâm đi, Kim Huyên, nếu như sau này thật sự có chuyện gì, anh nhất định sẽ làm hậu thuẫn kiên định nhất sau lưng em.”
Lê Kim Huyên cười ha ha liếc qua Trần Xuân Độ, người đàn ông khác đều sẽ nói lời gì đó hùng hồn, tên ngốc này có thể có năng lực gì chứ.
“Anh đừng có mang về cho tôi chuyện rắc rối gì, tôi đã biết ơn trời đất lắm rồi.” Lê Kim Huyên nói.
Trần Xuân Độ nghẹn lời, ngượng ngùng cười một tiếng: “Tổng giám đốc Lê, em không thể xem thường một người đàn ông, em có tin hay không, ngày mai anh sẽ khiến cái tên họ Chu kia quỳ xuống đất xin lỗi!”
“Chỉ dựa vào anh?”
Trần Xuân Độ lời này vừa nói ra, khiến Tô Hiểu Vân và Tô Loan Loan đều ngơ ngác, sắc mặt biến dị.
Đàn Cung ngài Chu, đó là nhân vật như thế nào? Người đứng đầu thành phố T, nếu không phải hôm nay người thanh niên kia thân phận quá mức đáng sợ, Đàn Cung ngài Chu làm sao có thể rơi vào thế trận thua cuộc như vậy?
Ngài Chu bị khuất phục, đã là chuyện làm cả thành phố T chấn kinh, không ai không biết, ngài Chu về sau sẽ còn làm ra chuyện gì đối phó với Lê thị.
Mà còn khiến ngài Chu quỳ xuống đất xin lỗi? Chuyện này là chuyện không thể!
Quả thực là điều viển vông, khoa trương khoác lác!
Tô Hiểu Vân và Tô Loan Loan đều biết rõ ngài Chu, biết người đàn ông kia có bao nhiêu tàn nhẫn, cho nên khi nghe thấy Trần Xuân Độ khoác lác, đương nhiên không tin.
Ngài Chu là nhân vật hô mưa gọi gió ở thành phố T, Trần Xuân Độ anh chính là một người vô danh tầm thường ở rể, hiện tại lại còn nói sẽ khiến ngài Chu phải quỳ xuống!
Lê Kim Huyên hai tay vòng trước ngực, bị Trần Xuân Độ chọc cười: “Được đó, tôi ngày mai ở văn phòng Tổng giám đốc chờ xem.”
Lê Kim Huyên nhìn Trần Xuân Độ, ánh mắt trêu tức: “Tôi cảm thấy ngày mai anh vẫn là đi bệnh viện khám thần kinh đi, đầu óc hỏng rồi!”
Trần Xuân Độ lạnh nhạt nói: “Các cô không tin tôi cũng không có cách nào, ngày mai thắng bại sẽ rõ.”
Sau đó Trần Xuân Độ quay người, đi về hướng phòng ngủ tầng hai.
Đôi mắt xinh đẹp của Lê Kim Huyên nhìn chăm chú bóng lưng Trần Xuân Độ, gương mặt xinh đẹp ngây ngốc một chút, lập tức hiện ra một tia tức giận: “kẻ mơ nói lời mộng!”
Tô Hiểu Vân nghĩ đi nghĩ lại, hỏi: “Nhìn bộ dáng anh ta như vậy có biết bao tự tin, chẳng lẽ anh ta thật sự làm được?
“Cậu còn tin?” Lê Kim Huyên khinh thường cười một tiếng, trên mặt liền hiện tia lạnh lẽo: “Còn muốn khiến ngài Chu quỳ xuống ư, anh ta cho anh ta là người thần bí sao? Nếu như anh ta có thể gọi được ngài Chu, tớ sẽ đem chữ Lê viết ngược lại!”
Ngày thứ hai, Lê Kim Huyên ngồi trong văn phòng Tổng giám đốc, Trần Xuân Độ mang theo gương mặt thập phần không muốn lái Maybach đi tới cao ốc Lê thị, mặt dạn mày dày ngồi trong phòng làm việc, hai chân đặt trên bàn trà, còn không có khí chất ăn nho ăn chuối, một bên dùng ánh mắt đánh giá Lê Kim Huyên.
Nữ thần tổng giám đốc chăm chú cúi đầu làm việc, ánh mắt Trần Xuân Độ đảo qua, khóe miệng kéo lên đường cong nụ cười, nữ thần tổng giám đốc chuyên chú làm việc dáng vẻ cũng cực đẹp, tìm không ra tì vết.
Lúc này, Lâm Trinh Tuyết đẩy cửa vào, hướng Lê Kim Huyên nói: “Tổng giám đốc Lê, hai người Ác Chu Đường làm sao xử lý đây?”
“Thả bọn họ đi đi, tránh đêm dài lắm mộng, Đàn Cung đang tìm tới cửa.” Lê Kim Huyên nói.
“Được.” Lâm Trinh Tuyết gật đầu, ánh mắt Lê Kim Huyên đảo qua, trông thấy Trần Xuân Độ bộ dáng thập phần vô lại, gương mặt xinh đẹp trầm xuống: “Cút ra ngoài!”
Trần Xuân Độ lập tức hạ chân, thận trọng nói: “Tổng giám đốc Lê, anh sau khi rời khỏi đây thì ngồi chỗ nào?”
“Muốn ngồi ngây góc nào thì ngồi chỗ đó!” Lê Kim Huyên lạnh giọng nói.
Trần Xuân Độ làm gì có dáng vẻ nguyện ý chịu ra ngoài, ở văn phòng Tổng giám đốc lằng nhà lằng nhằng nửa ngày, cuối cùng Lê Kim Huyên không thể nhịn được nữa, quơ lấy bút máy trong tay, ném tới.
Trần Xuân Độ chật vật chạy ra văn phòng, sau đó tản bộ một vòng, trông thấy Lâm Trinh Tuyết từ trong văn phòng thư ký đi ra.
“Thư ký Lâm đây là muốn đi chỗ nào vậy?” Trần Xuân Độ mỉm cười, ánh mắt nhìn lướt qua thân thể mềm mại yểu điệu của Lâm Trinh Tuyết.
“Ah…… tôi đi xử lý hai tên gây rắc rối của ngày hôm qua, thả họ ra.” ánh mắt của Trần Xuân Độ khiến Lâm Trinh Tuyết toàn thân không thoải mái.
“Ra là vậy, tôi đi chung với cô đi.” Trần Xuân Độ lạnh nhạt nói, dù sao anh cũng không có chuyện để làm.
“Được” Lâm Trinh Tuyết nhẹ nhàng gật đầu.
Rất nhanh, mấy người bảo vệ đè ép hai tên mặc áo sơ mi hoa đi ra khỏi cửa lớn của Lê thị.
“Chó cậy gần nhà, có bản lĩnh thì thả chúng ta ra, ngài Chu sớm muộn cũng khiến các ngươi mỗi người phải trả giá đắt!” Hai kẻ áo sơmi hoa gầm thét.
“Ngậm miệng, ngài Chu mà các người đang kêu gào, tối hôm qua đã bị dọa đến tè ra quần.” Trần Xuân Độ không chút khách khí, một bàn tay vỗ vỗ trên mặt của bọn họ nói.
“Vũ nhục ngài Chu, mày cách cái chết không còn xa đâu!” Một kẻ trong đó ánh mắt băng lãnh cảnh cáo nói.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!