Toàn thân Lập Minh toát lên khí thế nham hiểm lạnh lùng, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Cố Hữu.
Nhìn một hồi lâu, cuối cùng Lập Minh cũng thôi nhìn bằng ánh mắt đó.
"Các người thật giỏi tìm thời cơ đòi lợi ích đấy."
"Cũng được, toàn bộ cổ phần của tập đoàn Cố thị, và 30% cổ phần của tập đoàn Uyển Như."
"Những thứ này chưa là cái đinh gì trong mắt Lập gia đâu."
"Nhưng mà..."
Cố Hữu căng thẳng, Lập Minh càng bước lại gần anh ta, anh ta càng cảm thấy như có một thứ áp lực vô hình, khiến anh ta khó thở vô cùng.
Cố Hữu vội nói: "Chúng tôi chỉ cần cổ phần, chỉ cần tiền thôi."
"Còn việc chuyển giao quyền sở hữu trí tuệ, không liên quan gì đến chúng tôi hết."
Lập Minh hài lòng gật đầu, sự nham hiểm trong ánh mắt cũng giảm đi nhiều.
Đối với Lập gia mà nói, chỉ cần nắm được những giấy tờ chuyển giao quyền sở hữu trí tuệ kia, có tiền hay không cũng không quan trọng.
Cố Hữu thở dồn dập, cười tít mắt nói với Lập Minh:
"Lập thiếu, chúng tôi còn có một điều kiện."
"Hả?" Lập Minh trợn tròn mắt, anh lại toát ra sự dữ tợn đủ khiến người khác phải giật mình.
Từ xưa đến giờ, đều là Lập gia ra điều kiện cho người khác.
Tên Cố Hữu này, chán sống rồi sao? Dám ra điều kiện với Lập gia, lại còn không chỉ một lần.
"Này, tôi thấy anh đang không biết trời cao đất dày là gì rồi đấy, anh chán sống rồi hả?"
"Cha con các người cứ như chó hoang, cổ phần tập đoàn Cố thị từ trên trời rơi vào tay mà các người không dám xuất hiện, tôi nói cho anh biết, bây giờ chính là Lập gia chúng tôi đang giúp các anh đấy."
"Vậy mà bây giờ các anh lại dám ra điều kiện với Lập gia?"
Cố Hữu lạnh sống lưng, cả anh đều toát mồ hôi lạnh.
Nhưng anh ta vẫn gom hết dũng cảm cắn răng nói: "Lập thiếu, điều kiện của chúng tôi đưa ra với Lập gia mà nói, không hề có chút tổn thất nào, cùng lằm thì cũng chỉ là một câu nói mà thôi."
"Hửm?" Lập Minh nói: "Vậy thì tôi cũng muốn nghe một chút thử xem, nếu như tôi không hài lòng, thì anh biết hậu quả ra sao rồi đấy?"
Tiếng Cố Hữu nói run run, đối mặt Lập Minh khiến anh ta có cảm giác hồi hộp bất an, mặc dù người thanh niên trước mắt này chỉ bằng tuổi với anh ta, nhưng lại toát lên khí thế rất kinh người, giống như mình sẽ bị anh ta ăn tươi nuốt sống bất cứ lúc nào.
"Lập thiếu, chúng tôi còn muốn cái mạng của Giang Hải."
"Tốt nhất hãy để Giang Hải cho chúng tôi xử lý."
"Tôi nhất định phải làm thằng đó sống không bằng chết..."
Lập Minh cười, gật đầu hiểu ra, anh ta nhìn chằm chằm vào đũng quần của Cố Hữu: "Nghe nói anh bị anh ta đánh cho liệt dương rồi hả? Đúng là đáng thương."
"Vậy được, điều kiện đó của anh, tôi đồng ý."
Phía Tây thành phố vốn là một mảnh đất hoang vu, nhưng lúc này đất đã bị cắt ra thành từng mảnh nhỏ.
Mỗi một mảnh đất đều đang được thi công không ngừng cả ngày lẫn đêm.
Một lượng tài chính lớn đổ dồn vào thành phố Giang Tư, số tiền từ việc kêu gọi vốn đầu tư vào phía Tây thành phố đã lên đến con số khủng, còn khu vực này, giá nhà đất lên vùn vụt chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Tập đoàn Uyển Như, hôm nay văn phòng của Lôi Nhân Hào có hai vị khách không mời mà đến.
Lập Minh ngông nghênh ngồi xuống, hoàn toàn xem nơi đây như là tài sản của Lập gia vậy.
Còn một vị khách nữa, cũng làm cho Lôi Nhân Hào không vui nổi.
"Cố Hữu, cậu tới làm cái gì?"
"Tập đoàn Uyển Như không chào đón cậu."
Lôi Nhân Hào còn ghi thù tạc hận trong lòng.
Trước đây, Cố Uyển Như vì sinh kế của cả nhà, mà không thể không nhìn sắc mặt củaCố gia.
Nhưng bây giờ khác rồi, Lôi Nhân Hào đã khỏi bệnh, sức khỏe ngày càng tốt hơn, đã có đủ năng lực nuôi vợ nuôi con.
Hơn nữa Lôi Nhân Hào còn là chủ tịch tập đoàn Uyển Như, trên địa bàn nhà mình, lời nói cũng có trọng lượng hơn.
"Chú à, chú đừng kích động như vậy."
Cố Hữu cười nham hiểm, dựa tay vào bàn đứng rất là hống hách.
"Để cháu giới thiệu cho chú một chút, người này, là con trai thứ của Lập gia ở phía Bắc, Lập Minh."
"Có lẽ chú không nhớ rõ lắm đâu, dù sao chú cũng chỉ là đến Cố gia ở rể."
"Mười mấy năm trước, người đính hôn cùng Uyển Như chính là Lập thiếu đây."
"Lần này Lập thiếu đến là để thực hiện hôn ước năm đó đấy."
Nghe được từ “ở rể”, sắc mặt Lôi Nhân Hào lập tức thay đổi.
Cái tiếng đi ở rể Cố gia ông đã phải chịu nhục nhiều năm như vậy, tuy Cố Vân Lệ không xem thường gì ông, nhưng những người khác Cố gia lại chẳng coi ông ra gì.
Khi Cố Hữu vừa nói ra chuyện hôn ước, sắc mặt Lôi Nhân Hào lại thay đổi.
"Hôn ước?" Lôi Nhân Hào tức giận nói: "Uyển Như đã kết hôn rồi, nên hôn ước kia tất nhiên là không tính."
Lập Minh cười nham hiểm: "Cha vợ à, cha nói vậy là không đúng rồi.
Từ xưa đến nay, hôn ước đều do cha mẹ sắp đặt, do bà mai đưa đường, làm sao có thể trở thành trò đùa được?"
"Lập gia của tôi luôn luôn trọng chữ tín, nếu như đã định ra hôn ước, tất nhiên là không đổi ý được rồi."
"Tất nhiên, điều này đồng nghĩa với việc, người khác đổi ý...!cũng không được."
Lôi Nhân Hào tức tối nhìn Cố Hữu: "Cuối cùng thì cậu muốn gì?"
"Chú à, xem chú nói kìa, sao chú lại nói với cháu như với người ngoài vậy."
Cố Hữu nói: "Nhà họ Cố chúng ta dù gì cũng đã nhận sính lễ của Lập gia, tất nhiên phải thực hiện hôn ước rồi."
"Uyển Như gả đến Lập gia, hai vợ chồng chú cũng thành thống gia với Lập gia, đi đâu cũng lộng hành được, cháu chỉ muốn tốt cho mọi người mà thôi."
"Chứ chẳng lẽ chú muốn Uyển Như phải sống chung với tên Giang Hải vô dụng kia sao?"
"Mời các cậu đi ra khỏi đây, tôi không biết hôn ước gì cả." Lôi Nhân Hào lên tiếng đuổi khách không chút khách sáo.
Lập Minh đứng lên, sửa sang lại bộ âu phục hàng hiệu đắt tiền trên người.
Lấy một tờ hợp đồng ố vàng ra đập trên bàn.
Nói bằng một giọng trầm trầm kì lạ: "Không thực hiện hôn ước cũng được, vậy chúng ta cứ dựa theo nội dung trong bản hợp đồng lúc trước mà làm."
"Đây là hôn ước mà lúc trước cha của tôi và Cố Tùng đã sắp đặt sẵn.
Trên đây ghi rõ ràng, nếu như Cố gia thoái hôn, thì phải đền bù bằng toàn bộ sản nghiệp của Cố gia."
Lôi Nhân Hào nghi ngờ mà cầm lấy hợp đồng đọc kĩ từng câu từng chữ.
Trên hợp đồng đúng là có chữ kí của Cố Tùng, hơn nữa trông tờ giấy này quả thật cũng cũ lắm rồi.
Lôi Nhân Hào hừ lạnh một tiếng: "Cậu Hồ, tôi nghĩ là cậu lầm rồi, nơi này là tập đoàn Uyển Như, không phải tập đoàn Cố thị, việc cậu muốn có sản nghiệp Cố gia thì chẳng liên quan gì đến tập đoàn Uyển Như cả."
Lập Minh cười khinh bỉ: "Theo như tôi biết, thì tài sản của Cố Tùng đa phần đều do Cố Vân Lệ đứng tên.
Kế thừa gia sản, tất nhiên cũng thừa kế luôn nợ nần."
"Hiện nay, tập đoàn Uyển Như và tập đoàn Cố thị đã sáp nhập làm một.
Nếu như không thực hiện hôn ước, dùng tập đoàn Uyển Như gán nợ, cũng là hợp tình hợp lý."
Nói xong, Lập Minh quay lưng đi ra ngoài.
Cố Hữu thì cười xấu xa, cất tờ giấy kia lại, anh ta nói bằng một giọng trầm trầm: "Lão già kia, cho chú thời gian một ngày để suy nghĩ, rốt cục là chú muốn người con rể vô dụng kia, hay là muốn Uyển Như được gả vào Lập gia."
"Một ngày sau, Lập gia sẽ đến lấy tập đoàn Uyển Như."
"Tất nhiên chúng cháu cũng sẽ chờ câu trả lời cuối cùng của chú."
Cố Hữu cười to, lúc này Lôi Nhân Hào nhìn anh ta bằng ánh mắt tràn đầy oán giận.
Bị đánh lụi đi một trứng, Cố Hữu khó mà duy trì nòi giống Cố gia được.
Hơn nữa, tập đoàn Cố thị đã bị Cố Vân Lệ chiếm mất, điều này cũng đủ khiến anh ta uất đến nghiến răng nghiến lợi.
Lôi Nhân Hào bất lực ngồi xuống.
Hôn ước, ông có biết chuyện này, nhưng những năm qua do thân thể suy yếu, nên đến tư cách phản đối ông cũng không có.
Bây giờ không thể để phải Cố Uyển Như gả cho Lập Minh được.
Đừng nói Cố Uyển Như có đồng ý hay không, đến cả một người cha như ông cũng không đồng ý nữa là.
Việc này chẳng khác nào đẩy con gái mình xuống địa ngục.
Quan trọng hơn là, Lập gia đang lợi dụng hôn ước để mưu tính việc gì, đến kẻ ngốc cũng hiểu.
Tập đoàn Uyển Như phát triển quá nhanh, nắm trong tay quá nhiều công nghệ kỹ thuật chủ chốt, điều này rất khiến nhiều người khác ganh tị.
Có câu “chữ tài liền với chữ tai một vần.”
Người xưa nói, nếu làm một người hữu danh vô thực, thì chắc chắn tai ương sẽ đến với người đó.
Tập đoàn Uyển Như ngày nay, tuy tiền bạc không thiếu, nhưng bản lĩnh tự bảo vệ mình thì không có, huống hồ càng không thể đi trêu vào một gia tộc lớn.
Tuy miếng mồi ngon này chỉ mới nhen nhóm, nhưng những con hổ đói đang nhắm vào đây thì e là không chỉ có một mình Lập gia.
Việc này đối với một tập đoàn Uyển Như vừa thành lập không lâu mà nói lại có nguy cơ tất lớn, phiền toái này, trước đây chưa từng xảy ra bao giờ.
Không bao lâu.
Cố Uyển Như xử lí xong công việc bên ngoài, cô cùng Giang Hải cười cười nói nói nắm tay nhau về tới.
Bây giờ mối quan hệ của hai người có thể nói là hơi kì lạ.
Cố Uyển Như cảm thấy họ càng ngày càng giống mấy cặp đôi đang yêu nhau, tuy tối ngủ chung phòng, nhưng chưa từng quan hệ xác thịt bao giờ.
Theo góc độ tâm lý, Cố Uyển Như hoàn toàn đồng ý, thậm chí rất ỷ lại vào Giang Hải.
Nhưng theo góc độ thân thể, hai người chưa từng vượt rào bao giờ.
Giang Hải rất muốn thúc giục cô làm chuyện ấy, mà Cố Uyển Như cũng chỉ đang trông chờ một cơ hội thôi.
Hai người đi vào văn phòng của Lôi Nhân Hào.
Nhìn biểu cảm của Lôi Nhân Hào là biết đã xảy ra chuyện không hay.
Lôi Nhân Hào chưa dứt lời, Cố Uyển Như đã đỏ mặt tía tai quả quyết từ chối: "Cha, con đã sớm rời khỏiCố gia, hôn ước trước đây tất nhiên cũng không tính."
Lôi Nhân Hào nhìn Giang Hải, khổ não thở dài: "Cha không phải muốn con thực hiện hôn ước, mà là cùng nhau thương lượng chuyện này phải làm sao đây."
Sắc mặt Giang Hải bình tĩnh, khóe môi nhếch lên nụ cười như chẳng có gì xảy ra.
Lập gia ở phương Bắc đang muốn chết sao?
Dám để ý tới Cố Uyển Như sao, bọn chúng nên biết rằng, đó là người phụ nữ của Đế vương.
Cố Uyển Như khóc nức nở: "Cùng lắm thì từ bỏ tập đoàn Cố thị, đó giờ con cũng chẳng có ham muốn gì nó cả."
"Nào có đơn giản như vậy." Lôi Nhân Hào lại thở dài.
Bề ngoài thì Lập Minh trông như đã vô mánh làm ăn trúng số.
Nếu như Cố Uyển Như đồng ý, thì tập đoàn Uyển Như dĩ nhiên là rơi vào tay Lập gia.
Về phần tập đoàn đứng tên của ai thì đâu có gì quan trọng.
Mà không đồng ý, thì cũng được thôi, nhưng phải tốn chút công sức.
Đến cả Giang Hải cũng không ngờ, lúc trước sao mình không diệt cỏ tận gốc, đánh liệt luôn Cố Hữu đi cho rồi, tự nhiên tha cho một cái trứng của anh ta làm ì, để giờ lại xảy ra đủ thứ chuyện như vậy.
Chung quy mà nói, những người này dù sao cũng có quan hệ máu mủ với Cố Uyển Như, Giang Hải cũng phải nương tay đôi chút.
Xem ra sau này anh vẫn ênn nhổ cỏ tận gốc thì tốt hơn.
Khuôn mặt trắng nõn của Cố Uyển Như giờ đỏ ửng lên, cô tức tối bặm môi.
"Chẳng lẽ chúng ta lại tùy ý Lập gia bặt nạt hay sao?"
"Bọn họ đây là đang ngang nhiên tống tiền đây mà."
"Còn Cố Hữu nữa, thật sự là quá đáng."
Lôi Nhân Hào lại nhìn Giang Hải, thấp giọng nói: "Uyển Như, cha thấy các con nên đi đăng kí kết hôn ngay đi."
Cố Uyển Như không nói gì, vì cô thẹn thùng nên sắc mặt càng đỏ hơn nữa.
Tim đập nhanh như hươu chạy.
Ánh mắt Giang Hải tràn đầy chờ mong, hăng hái niềm nở nhìn cô.
"Nhưng mà..." Cố Uyển Như lắp bắp.
"Nhưng mà… cứ coi như con đã đăng kí kết hôn rồi đi, Lập gia cũng vẫn muốn nuốt luôn tập đoàn Uyển Như mà thôi."
Giang Hải cảm thấy thất vọng, Cố Uyển Như vẫn không muốn kết hôn cùng mình sao?
Liếc nhìn Giang Hải một cách ngần ngại, cô đã nhìn ra vẻ thất vọng ấy rồi.
Cố Uyển Như hơi bối rối, lập tức đổi giọng: "Mặc kệ, đi đăng kí kết hôn trước rồi rồi tính."
Thời gian không còn sớm, Lôi Nhân Hào xem nhìn thời gian: "Vậy sáng mai, hai con đi đăng kí ngay."
Chỉ cần chờ thêm một ngày, thân phận của Giang Hải sẽ là danh chính ngôn thuận rồi.
Nhưng, Giang Hải đợi không được, một giây cũng không đợi được nữa.
Lập tức lấy điện thoại ra gọi cho Hoành Độ Dương.
Giang Hải muốn kết hôn, muốn đăng kí kết hôn liền, đối với Hoành Độ Dương mà nói, việc này là đại sự.
Rất nhanh, các nhân viên công tác có liên quan đã tiến vào tập đoàn Uyển Như.
Thậm chí mang cả con dấu đến cùng.
Trong sự hoan hô vui mừng của toàn thể nhân viên trong công ty, Giang Hải cuối cùng cũng có trong tay cuốn sổ màu đỏ mà mình đã mơ ước từ lâu.
Còn Cố Uyển Như thì ngượng chín mặt, xấu hổ đến mức không biết chui vào đâu.
Giang Hải vốn không có người thân, nên tất cả những người chứng kiến cảnh đăng kí này đều là người thân nhất rồi.
Giờ khắc này, cũng giống như một gia đình vậy.
Bởi vì mỗi một lời chúc phúc của họ đều xuất phát từ lòng chân thành tuyệt đối.
Cô đứng sát bên Giang Hải, nhận lời chúc phúc của các đồng nghiệp.
Đầu óc Cố Uyển Như lúc này lâng lâng, giống như đang nằm mơ vậy.
Những ngón tay đang nắm chặt cuốn sổ nhỏ màu đỏ kia, chặt đến nỗi đầu móng tay cũng trắng bệch cả rồi..