Giang Hải chuẩn bị bước vào hội trường.
“Anh không được vào.” Một giọng lạnh lùng vang lên sau lưng Giang Hải.
Làm trợ lý của Lan Kiều, Thanh Liễu tất nhiên biết tập đoàn Uyển Như vừa mới được thành lập một tuần gần đây.
Chẳng qua chỉ là một công ty mới được thành lập cách đây một tuần, cũng không có tiếng tăm gì này cả, trong mắt Lan gia càng không đáng nhắc tới.
Giang Hải đến đây để đại diện cho tập đoàn Uyển Như, trên danh sách không hề có tên của tập đoàn Uyển Như.
Mà quan trọng nhất là Giang Hải vừa mới tát cô ta hai cái bạt tai.
Khuôn mặt của Thanh Liễu lúc này vẫn đau.
Lúc nãy, Thanh Liễu còn tưởng Giang Hải là doanh nhân tầm cỡ gnhưng mặc giản dị, không ngờ anh thật sự là một thằng nhà quê đến để tham gia đấu giá.
“Hai người các anh, đuổi tên này ra ngoài cho tôi.” Thanh Liễu ra lệnh cho hai người bảo vệ.
Khách sạn Thiên Nha sản nghiệp của Lan gia, lời nói của một trợ lý của Lan Kiều đương nhiên là có tác dụng rồi, hai người bảo vệ răm rắp nghe theo.
“Thưa anh, người không có tên trên danh sách thì không thể tham gia, mời ra ngoài cho.” Bảo vệ nói chuyện vẫn rất lịch sự.
Sắc mặt Giang Hải trầm xuống, ánh mắt tàn nhẫn nhìn Thanh Liễu .
Người này muốn tìm chết!
Giang Hải nói: “Đây là buổi đấu giá của Lan gia hay là của thành phố Giang Tư?”
“Quyền lực Lan gia vượt qua lãnh đạo thành phố? Chẳng lẽ Lan Thương muốn làm chủ thành phố này?”
Mặc dù chủ tịch thành phố đang yếu thế Hoành Độ Dương vẫn là người hoàng tộc.
Cho dù thế giới có thay đổi thì cũng không đến lượt Lan gia nho nhỏ trèo lên trèo lên địa vị này được.
Thanh Liễu tức giận nói: “Ở thành phố Giang Tư, Lan gia là bậc nhất, sao hả?”
“Bảo vệ đâu, người này đến đây để gây chuyện, đuổi anh ta ra ngoài đi”
Sau đó cô ta thì thầm với mấy người bảo vệ kia: “Kéo ra ngoài đánh cho tàn phế đi, có vấn đề gì tôi sẽ chịu trách nhiệm.
Nếu như làm tốt, tôi sẽ nói chuyện với giám đốc của các anh, sẽ có thưởng.”
Bảo vệ nghe thấy thì sáng mắt lên, Thanh Liễu là trợ lý của Lan Kiều, lời nói có trọng lượng.
Một câu nói có thể khiến cho bọn họ bay lên làm giám đốc cũng được luôn ấy chứ.
Mấy người bảo vệ mặt mày rạng rỡ bước lên trước Giang Hải.
“Thằng chết tiệt, cút chưa?”
Âm thanh ồn ào của mấy người đã thu hút sự chú ý của nhiều người, từng người một đều chỉ chỉ trỏ trỏ.
Là trợ lý của Lan Kiều, người nắm giữ quyền quản lý Lan gia, những người có mặt ở hội trường đương nhiên biết Thanh Liễu, nhao nhao đoán thân phận của Giang Hải .
Giang Hải chỉ là một người mặt mũi thô kệch, mà lại chọc giận Thanh Liễu, kết cục của Giang Hải không cần nói cũng biết.
“Cô đúng quá đáng ghét, ghê tởm.” Giang Hải đi qua người Thanh Liễu.
Người đàn bà này, thật muốn chết.
Khí tức trên người Giang Hải làm cho Thanh Liễu không thở nổi, loạng choạng lùi về phía sau, sợ Giang Hải sẽ đánh mình.
“Anh muốn làm gì?”
“Sao không đuổi tên này đi nhanh đi? Ảnh hưởng tới buổi đấu giá, các người có chịu nổi trách nhiệm không?”
Bảo vệ nghe thấy thế, khuôn mặt lập tức trở nên hung dữ.
Tập đoàn Lan thị là gia tộc bậc nhất nhì ở Giang Tư, bảo vệ cũng được lựa chọn kĩ lưỡng mới được, lương cũng cao hơn ở nơi khác rất nhiều.
Bảo vệ tiến lên phía trước, cưỡng chế bắt Giang Hải áp giải ra ngoài, tùy tiện tìm một nơi nào đó đánh cho tàn phế là được rồi.
Tập đoàn Lan thị làm gì, ở thành phố Giang Tư không có người nào dám nói gì cả.
Giang Hải vẫn từ từ đi về phía Thanh Liễu, khóe miệng từ từ nhếch lên một nụ cười tàn nhẫn.
Mà lúc này có một giọng nói lạnh lùng như băng đột nhiên truyền tới.
“Lan gia ở thành phố Giang Tư này càng ngày càng bá đạo rồi, muốn động vào bạn của tôi à?”
Sắc mặt Thanh Liễu lập tức thay đổi.
Mắt thấy Giang Hải sắp bị hạ rồi, là ai rảnh rỗi nhảy ra lo chuyện bao đồng.
Lẽ nào không biết đây là nơi nào à? Mọi người có mặt đều quay đầu lại nhìn, thấy một người thiếu niên cao to khôi ngô bước nhanh tới, trong lời nói bộc lộ ra sự kiên cường bất khuất.
“Tôi ngược lại muốn xem xem, ai dám động vào anh Giang”
Người đến là Hàn Kiên, thái độ khác lúc trước, cực kì cung kính đối với Giang Hải.
Hàn Lập Hy là người mà Giang Hải kính trọng, nếu đã hứa với Hàn Lập Hy thì Giang Hải sẽ để Thất Hồn quản lý và dạy dỗ Hàn Kiên .
Nửa tiếng, Hàn Kiên không những không chạm vào được góc áo của Thất Hồn, bản thân lại mệt lả người.
Lần này thì Hàn Kiên hoàn toàn phục rồi, cũng biết bái Giang Hải làm thầy là điều không có khả năng rồi, nếu thế thì bái Thất Hồn làm thầy vậy.
Lan Thương gửi thư mời cho Hàn Lập Hy, Hàn Kiên thay mặt đến dự, chẳng qua chỉ là cho Lan gia ở thành phố Giang Tư thể diện mà thôi.
Vừa mới tới hội trường, Hàn Kiê đã nhìn thấy một cảnh làm cho cậu kinh ngạc thế này.
Lan gia lại ảo tưởng muốn đuổi Giang Hải ra ngoài.
“Hàn thiếu, thật không ngờ cậu cũng tới đây” Đại diện một gia đình danh giá bước lên bắt chuyện, cung kính dẫn đường “Hàn thiếu, mời vào trong.”
Hàn Kiên kiêu ngạo nói: “Tôi cũng không có tên trên danh sách đâu, có phải Lan gia cũng không cho tôi vào không?”
Thanh Liễu không quen Hàn Kiên , nhưng lại nhận ra người a dua nịnh hót Hàn Kiên, có hơi kinh ngạc, biết ngay là bản thân đã chọc phải người không nên chọc rồi.
Lại nhìn Giang Hải, lẽ nào cái thằng nhà quê này thật sự có bối cảnh gì à?
“Hàn thiếu, cậu đang nói đùa rồi.”
“Trên đất thành phố Giang Tư này, ai dám ngăn cản cậu chắc là mắt bị mù rồi.”
Hàn Kiên nhìn Thanh Liễu, hừ lạnh nói: “Tôi có thể vào không?”
Thanh Liễu cười khan nói: “Có thể, đương nhiên là có thể rồi”
“Thế còn anh Giang thì sao?” Tuổi tác của Hàn Kiên không lớn, nhưng cơ thể lại khá cao to, đứng bên cạnh người Giang Hải nói nhỏ: “Anh Giang, anh không sao chứ?”
“Cậu nghĩ tôi sẽ có việc gì được?” Giang Hải thản nhiên cười nhạt.
Thanh Liễu méo mặt chẳng biết làm sao, nói có thể vào cũng không được, nói không thể vào cũng chẳng xong.
Dù làm gì cũng đều đang tự đánh vào mặt mình.
Người bảo vệ một phút trước vừa mới nhe nanh múa vuốt lúc này cũng lúng túng không biết làm sao, nhìn vẻ mặt của Thanh Liễu, biết đã chọc phải người không thể đắc tội rồi.
“Không được à?” Hàn Kiên lắc đầu bỏ đi nói: “Thế thì tôi quay về nói với ông nội là Lan Thương không cho tôi vào cửa vậy.”
Thế lực của Lan gia to lớn, ở trước công chúng dám trực tiếp gọi hẳn tên của Lan Thương ra như thế này chỉ có mấy người mà thôi, mà Hàn Kiên chẳng qua chỉ là một thằng nhóc.
Thân phận của Hàn Kiên thật sự là không đơn giản.
Biết được đây là người không thể chọc vào, Thanh Liễu khôngo dám sơ suất, nếu như Hàn Kiên đi thật thì Lan Kiều đương nhiên sẽ giận cá chém thớt lên người mình.
Thanh Liễu vội vàng nặn ra một nụ cười: “Thưa cậu, do chúng tôi làm việc sơ suất rồi, trên danh sách có tên của anh Giang.”
“Thật không? Nhanh như thế mà đã có rồi à?” Hàn Kiên vẫn không bỏ qua “Vừa rồi là mắt của người nào bị mù?”
Ép tới gần Thanh Liễu : “Tôi hỏi cô, vừa rồi là mắt ai bị mù?”
“Là....!tôi....” Thanh Liễu cắn môi nói.
Đây chính là luật bất thành văn của xã hội thượng lưu.
Giống như là một con chó, khi đối diện với những kẻ yếu hơn mình thì nhe nanh múa vuốt, nhưng khi đối diện với những người mạnh thì vẫy đuôi mong được thương xót.
Thanh Liễu xấu hổ không biết giấu mặt mũi ở đâu, mặt mũi nóng bừng như vừa bị mấy cái bạt tai.
Những người xem náo nhiệt ở xung quanh bàn tán cười cợt, khiến cô ta không nhịn được muốn tìm cái lỗ mà chui xuống.
Thanh Liễu chẳng qua chỉ làm một trợ lý mà thôi, mặc dù có thể lăn lộn ở xã hội thượng lưu nhưng không có danh xưng là trợ lý của Lan Kiều thì có là cái thá gì đâu.
Cho dù là trợ lý của Lan Kiều thì những gia đình hào môn thật sự cũng không xem cô ta là người.
“Người thiếu niên này là ai thế?” Ở trong đám người có người không biết nên đã hỏi người bên cạnh mình.
“Cháu trai của Hàn Lập Hy, Hàn Kiên ”
“...”
Mấy người nhìn nhau ngỡ ngàng, danh tiếng của Hàn Lập Hy không phải đơn giản, một người có sức mạnh vô song, mà số huân huy chương có thể đeo đầy trước ngự, chất đầy cả nhà.
Năm đó truyền thuyết về Lập Hy ở Thiên Lương, ngày nay vẫn lưu truyền.
Mà quan trọng nhất là Hàn Lập Hy là một võ giả.
Cho dù là võ giả kém cỏi nhất thì địa vị cũng đều cao quý hơn tất cả những người ở đây.
“Hàn Lập Hy ở thành phố Giang Tư?” Lại có người hỏi.
“Thế thì người thanh niên kia là ai nhỉ? Dáng vẻ kia không đơn giản.”
Người kia từ chối trả lời: “Ít bàn tán những chuyện không liên quan đến mình đi, tránh vạ miệng.”
Người khác có thể là đã quên rồi, nhưng người này dường như lờ mờ nhớ được ở thành phố Giang Tư từng có một Giang gia, tình cờ cũng biết một chút vụ việc ở bên trong đó, trận hỏa hoạn lớn ở Giang gia cũng từng nghe trưởng bối nhắc đến.
Anh ta đã quay về rồi.
Hơn nữa còn đến đây dự cuộc vui này.
Nhất là Hàn Kiên lại cung kính với anh ta như vậy.
Buổi đấu giá này có kịch hay để xem rồi.
“Thầy của tôi sao không đi cùng?” Hàn Kiên nhìn trái nhìn phải.
Giang Hải hoàn toàn không có gì ngạc nhiên với vẻ mặt của Hàn Kiên, tên nhóc này rất kiêu ngạo, muốn nhận được sự tôn trọng của cậu ta, bắt buộc phải giỏi hơn cậu ta mới được.
Giang Hải không trả lời, quay người đi vào trong hội trường.
Trong hội trường, một nhóm những người xã hội thượng lưu đang cầm ly rượu nói chuyện vui vẻ với nhau.
Bữa tiệc linh đình, chính là để nói những câu tâng bốc lẫn nhau.
Thu hút ánh mắt chú ý của mọi người nhất chính là trung tâm hội trường, màn hình chiếu hiển thị những hạng mục mà Lan gia sẽ khởi công xây dựng.
Rất nhiều người đứng ở bên cạnh bàn tán xì xào.
Những người này phần lớn là những người có lực cạnh tranh vị trí đắt địa kia, cho rằng có một chút lực cạnh tranh thì mới đến tham gia buổi đấu giá.
Nhưng chẳng ai có thể ngờ tới Lan gia đã biến buổi đấu giá trở thành bữa tiệc rượu chúc mừng chứ, đến cả những hạng mục đều đã làm xong rồi.
Không rõ những người ở đây có cho rằng Lan gia rất ngu ngốc hay không, một khi Lan gia không thể giành được miếng đất này thì không phải là tự làm xấu mặt sao?
Biểu cảm của những người tham gia đấu giá này ai cũng nhăn nhó, chẳng có người nào cho rằng Lan gia ngu ngốc cả.
Có thể nói là lão già Lan Thương này rất xảo quyệt.
Mục đích làm như vậy là để nói cho tất cả mọi người rằng, miếng đất này Lan gia nhà tôi ngắm rồi, ai muốn dằn mặt Lan gia thì dù kết thúc rồi, có thể ăn được miếng đất này thì cũng không thể nào tiêu hóa được.
Đánh vào mặt của Lan gia, không chết thì cũng bị lột một lớp da.
Rất nhiều người không cam tâm, để gom đủ tiền mặt cho buổi đấu giá này mà đã bán đi rất nhiều sản nghiệp của mình, nhưng không có người nào dám đắc tội với Lan gia .
Vốn dĩ là muốn đến để đấu thầu, hôm nay lại biến thành đến để chúc mừng.
Nếu dám tranh thầu thì sẽ đắc tội Lan gia, thì sẽ chẳng còn chỗ đứng ở thành phố Giang Tư này nữa.
Hoặc nói cách khác là sẽ chết mà không có chỗ chôn.
Giang Hải mỉm cười.
Không chiến mà hàng, Lan gia thật sự đã đánh một cú rất hay.
Nhưng mà thật sự là đáng tiếc vì Giang
Hải đã tới rồi.
Ánh đèn trong hội trường tối đi, âm nhạc nhẹ nhàng vang lên.
Một người dẫn chương trình bước lên sân khấu, cúi người chào một cách cung kính.
“Thưa các quý ông, các quý bà, thưa toàn thể quý vị....”
“Hôm nay là ngày đấu thầu miếng phía Tây thành phố, cũng chính là sự khởi đầu cho những cơ hội mới, sự phát triển mới của Lan gia tại thành phố Giang Tư...”
“Trong ngày đặc biệt này.
Lan gia và Quan gia chào đón một chuyện vui lớn.”
“Chuyện vui này chính là đại thiếu gia của Quan gia, Quang Huỳnh và đại tiểu thư Lan gia, Lan Kiều, sẽ đính hôn...”
Cả hội trường như muốn bùng nổ.
Lan gia và Quan gia liên hôn với nhau, hơn nữa lại tuyên bố vào thời điểm này.
Sự thay đổi đột ngột này khiến cho nhiều người không tiếp nhận được.
Trong hội trường, sau giây phút yên lặng tạm thời thì vang lên những tràng pháo tay.
Rất nhiều người đều cười trừ, mừng cứ như là đám nhà mình, quá giả tạo.
Giang Hải cười nhạt: “Lan Kiều, kết hôn à?”
“Gả cho Quan Huỳnh?”
Lan gia làm ăn lớn, nhưng Quan gia cũng rất âm thầm có thế lực đứng ngang hàng với Lan gia.
Chẳng trách Lan gia lại có tự tin sẽ lấy được miếng đất này như thế, thì ra là đã liên hôn với Quan gia rồi.
Có mấy người vừa rồi còn muốn mạnh mẽ tham gia đấu giá một phen, bây giờ đều nhao nhao xua tan đi ý tưởng não tàn này rồi.