Giang Hải không quan tâm, anh chính là đang muốn làm cho người khác không thoải mái.
Bên trong chiếc xe, Evan cung kính đứng ở một bên, mà trong tay linh mục già nua kia đang lắc lắc ly rượu, đồng thời tỏ ý bảo Giang Hải ngồi xuống nói chuyện.
Trang trí nội thất bên trong xe, cực kỳ cầu kỳ xa hoa, cách bày trí càng có phong cách khác biệt.
Chỉ duy nhất chính là lão linh mục già nua, làm cho phong cảnh có chút hãm lại.
Nếu như là một người phụ nữ ung dung hoa quý, dường như càng hợp hơn.
Nghe nói qua xe sang và người đẹp, nhưng chưa từng gặp qua xe sang và ông già.
“Mời ngồi, anh Giang.”
Linh mục già nua chỉ chỉ vào vị trí bên cạnh.
Mà Giang Hải, lại ngồi ở phía bên kia.
Giọng nói của linh mục giống như được phát ra từ máy móc, âm thanh của nhân tạo, khi nghe rất chói tai, cũng rất kỳ quái.
Giang Hải nheo mắt lại, trong nét mặt lộ ra vẻ cổ quái.
Bởi vì, Giang Hải ngửi thấy một mùi, một mùi rất kỳ quái.
Như thể, một cái gì đó đang thối rữa.
Giang Hải quay đầu lại nhìn, tất cả mọi người đã lui đi, trong xe, chỉ còn lại Giang Hải và vị linh mục già.
“Rốt cuộc ông là ai?” Giang Hải hỏi.
Mùi thối rữa này khiến Giang Hải nghĩ đến lời nguyền, nghĩ đến sự khiển trách những kẻ phản bội thần linh.
Nếu như trên đời này còn có người chịu sự khinh bỉ của thần linh, vậy nhất định là người Lập Dị.
Nhưng, người trước mắt, rõ ràng là linh mục đến từ Tòa Thánh.
Cụ thể người này là ai, Giang Hải lại không biết.
“Tên tôi là Rophi. Anh có thể gọi tôi là giám mục.”
Giám mục? Giang Hải nếu xưng hô như vậy, mình há chẳng phải bản thân là tín đồ sao?
“Quan hệ của ông với người Lập Dị là gì?”
Khóe miệng Giang Hải chậm rãi nhếch lên.
Người trước mắt này nhất định là người dẫn đường thúc đẩy sự hợp tác giữa người Lập Dị và Tòa Thánh.
Mà thân phận thật sự của ông ta lại là người Lập Dị.
Được chỉ định nằm vùng trong Tòa Thánh.
Vô gian đạo trong Tòa Thánh, nếu như nói ra ngoài, không biết bao nhiêu người sẽ kinh ngạc đến rớt cả cằm.
Nghe vậy, trên khuôn mặt cứng nhắc của Rophi nở nụ cười, trong lòng vô cùng kinh hãi.
Bí mật này, trên đời này ngoại trừ tộc trưởng người Lập Dị, không có người thứ hai biết.
Giang Hải, làm sao biết được?
“Anh đang nói về cái gì? Tôi có chút không hiểu.”
Giọng nói của Rophi có chút run rẩy.
Giang Hải cười khẩy: “Đừng giả vờ nữa, nếu tôi có thể nói ra, vậy nhất định là có chứng cứ.”
Mùi trên người Rophi, vô cùng kỳ quái.
Nghiên cứu tỉ mỉ, Giang Hải mới phát hiện, thì ra, là bởi vì truyền thừa độc đáo của Đế Vương, mới làm cho giác quan của anh nhạy cảm hơn, cảm nhận được mùi thối rữa này.
Cái mà Giang Hải ngửi thấy, theo nghĩa chính xác mà nói, không phải là mùi có trong không khí.
Ý niệm giết người, chợt lóe qua.
Giang Hải cười nhạo: “Ông muốn giết tôi? Không dễ dàng như vậy đâu. Chẳng lẽ ông muốn người Lập Dị bị diệt tộc sao?”
Đối với việc người Lập Dị làm như thế nào để đưa người vào Tòa Thánh, còn đảm nhiệm chức vụ cao như vậy, Giang Hải không muốn biết, trừ phi, chuyện này có lợi cho Đế Vương.
Cảm nhận được sát ý của đối phương, Giang Hải tập trung tất cả tinh thần trên hai tay.
Chỉ cần Rophi có một chút động tác nào, Giang Hải tất sẽ phản kích trước tiên, hơn nữa, Giang Hải có mười phần nắm chắc sẽ chế ngự được ông ta.
Bình tĩnh ngồi trên chiếc đệm mềm mại, Giang Hải lấy thuốc lá ra.
“Xoạch...”
Ngọn lửa lóe lên, Giang Hải hít sâu một hơi, sau đó, khói dày đặc phun về phía Rophi.
Rophi có chút e ngại, cũng có hành động theo bản năng né tránh về phía sau.
Nhưng, cuối cùng vẫn ngồi nguyên tại chỗ.
Từ khi lên xe Giang Hải đã biết, chủ nhân của chiếc xe này thích sạch sẽ, hơn nữa còn là loại rất biến thái.
Mùi thuốc lá chậm rãi lan tràn, lông mày Rophi nhíu lại.
Hai tay vốn đặt ở trên đùi, giờ phút này, đang bất an vặn vẹo lại với nhau.
“Tôi không có bất kỳ hứng thú nào đối với thân phận của ông.”
Giang Hải ngậm điếu thuốc, nghiêng đầu hơi nheo mắt.
Đây là hành động thông thường của người thường hút thuốc.
“Anh Giang hứng thú với cái gì?” Rophi rốt cục cũng mở miệng, thuận thế, ngồi xa hơn một chút.
Mà, ánh mắt của Rophi trước sau đều nhìn chằm chằm vào điếu thuốc trong tay Giang Hải.
Xoay người, nhấn một nút ở ngay bên cạnh, hệ thống thông khí trên xe bắt đầu hoạt động.
“Ông là đại diện cho Tòa Thánh hay là đại diện cho người Lập Dị?”
Giang Hải, trước tiên phải hiểu rõ thân phận thật sự của đối phương.
“Đại diện cho Tòa Thánh, cũng đại diện.... người Lập Dị.”
Rophi không phủ nhận sự thật rằng ông ta là người Lập Dị.
Giang Hải nghe hiểu ý của Rophi là để cho người của Tòa Thánh cùng nhau đi vùng đất Canaan, nhưng lợi ích, phải bất tri bất giác để cho người Lập Dị lấy đi.
Về phần cái giá phải trả để đi vùng đất Canaan, đương nhiên là gánh nặng của Tòa Thánh.
“Anh Giang, anh cũng biết là chỉ có Tòa Thánh, mới có Máu của quang minh.”
Giang Hải mỉm cười: “Lấy Máu của quang minh, là chuyện của người Lập Dị, tôi chỉ dẫn đường, còn đồ, các người phải tự mình chuẩn bị.”
“Nói như vậy, người Lập Dị dẫn ai đến vùng đất Canaan, mang theo bao nhiêu người, anh Giang sẽ không có ý kiến nào?”
Giang Hải cười nhạo, xua tay: “Ông nghĩ nhiều rồi.”
“Vùng đất Canaan, tối đa chín người đi vào.”
“Tôi, đã chiếm một vị trí trong danh sách.”
“Hơn nữa, không hề đơn giản như vậy, ai có thể đi, ai không thể đi, tôi là người quyết định.”
Rophi nhẹ giọng hỏi: “Anh Giang muốn Tòa Thánh phải trả cái giá gì?”
Giang Hải cười khẩy: “Ông Rophi, ông cũng đã biết, cần gì để tôi hao phí nhiều lời chứ?”
Lúc này, Rophi lấy ra một cái lọ trong suốt, trong đó đầy thứ chất lỏng màu đỏ tươi.
“Máu của quang minh?”
Giang Hải mỉm cười, nhưng không đưa tay ra nhận lấy.
Mà là mang vẻ mặt chờ mong nhìn Rophi.
“Chẳng lẽ, món quà này còn chưa đủ sao?”
Rophi rất bất mãn, hai mắt mang theo tơ máu, hung hãn nhìn chằm chằm tấm thảm dưới chân Giang Hải, trên đó, đang có một đống tàn thuốc vừa mới bị rớt xuống.
Giống như trên người đang có đàn kiến bò linh tinh, thân thể Rophi khó chịu đến vặn vẹo.
“Máu của quang minh này, là Tòa Thánh đưa? Hay người Lập Dị đưa?”
Rophi hắng giọng, trong xe, khói thuốc dày đặc, làm cho ông ta khó chịu giống như cả người đang mọc lông.
“Là ai đưa nó, còn có sự khác biệt sao?”
Việc trong đó, khác biệt là rất lớn.
Bệnh của Diệp Thụy Nguyệt là do ma cà rồng gây ra.
Giang Hải đương nhiên muốn người Lập Dị phải cho anh một lời giải thích thỏa đáng, chẳng nhẽ người Lập Dị chỉ cần đưa chút Máu của quang minh là chuyện này coi như xong sao? Không có ý định đền bù một ít sản phẩm dinh dưỡng hay tiền thăm hỏi hoặc bất cứ điều gì ư?
Nếu như là người Lập Dị đưa, Giang Hải sẽ cầm, còn muốn người Lập Dị đưa cho một chút bồi thường.
Nếu như là Tòa Thánh đưa, Giang Hải đương nhiên có thể để cho Tòa Thánh đi đến vùng đất Canaan.
Nhưng, về phần người Lập Dị, vậy thì thôi rồi.
Trên thế gian này, máu của quang minh khó có được, nhưng máu của tội lỗi lại có ở khắp mọi nơi. Tùy tiện bắt mấy con ma cà rồng, người sói hay cái gì đó, là đã có được rồi.
Hoặc là, dứt khoát bắt vài người Lập Dị.
Nghĩ đến đây, Giang Hải không có ý tốt nhìn về phía Rophi.
Rõ ràng là người Lập Dị, nhưng lại ẩn núp trong Tòa Thánh.
Vì vậy, máu chảy trên cơ thể của ông ta, sẽ bẩn thỉu nhiều hơn, hay là chứa quang minh nhiều hơn?
Giang Hải cười khẩy: “Chẳng lẽ, không có sự khác biệt sao?”
“Đây là Tòa Thánh đưa.” Rophi nói: “Nghe nói bạn của anh Giang nhiễm phải dòng máu của tội ác, để thể hiện thành ý của Tòa Thánh, nên Tòa Thánh đã để cho tôi lấy máu của quang minh trân quý nhất thế gian này ra.”
Giang Hải nhíu mày, vỗ tay: “Được rồi, đã như vậy phần tình nghĩa này, tôi nhận.”
“Tòa Thánh, có thể sắp xếp hai người, đi vùng đất Canaan.”
Rophi mỉm cười gật đầu, yêu cầu của Giang Hải khiến ông ta có chút không ngờ, không ngờ giờ phút này anh cũng không đòi hỏi gì quá nhiều.
Dù sao, trong tay Giang Hải có thứ mà Tòa Thánh và người Lập Dị thèm thuồng.
Đầu cơ kiếm lợi là điều đương nhiên.
Nhưng lập tức, nụ cười của Rophi cứng ngắc trên mặt, há to miệng, trong cổ họng giống như bị nghẹn một đống phân ghê tởm.
“Ông Rophi, ông thông báo cho người Lập Dị, vùng đất Canaan, bọn họ đừng đi nữa.”
“Làm cho bạn của tôi nhiễm phải dòng máu tội ác, lại muốn bản thân tôi dùng lợi ích đổi lấy Máu của quang minh.”
“Thù này, chưa xong đâu!”
Thái độ của Giang Hải cực kỳ lạnh lẽo, giọng điệu kiên định.
Sát ý tràn đầy, giống như có ngàn quân vạn mã, vỗ thẳng vào mặt của Rophi.
Giang Hải, thật sự đã tức giận.
Đế Vương Phương Đông, không bao giờ để ý đến tạp chủng phương Tây này.
Làm ăn mà, có giá cả phù hợp thì làm, không thì một phát cắt đứt.
Còn về phần thù oán, thông thường Giang Hải không thích trì hoãn quá lâu.
Nợ máu trả bằng máu, nợ mạng trả bằng mạng!
Giang Hải muốn người Lập Dị phải trả cái giá xứng đáng.
Trả giá gì, vậy thì phải xem tâm trạng của Giang Hải.
“Không...”
Rophi hoảng sợ, giọng điệu máy móc mang theo sự run rẩy.
“Anh Giang, anh không thể như vậy, về vùng đất Canaan chúng ta đã bàn xong rồi.”
“Bàn xong rồi?” Giang Hải cười nhạo: “Dơi của nhà ông, cắn bạn của tôi, việc này chúng ta cũng bàn xong rồi sao?”
Giang Hải phẫn nộ đứng dậy, Rophi cũng đứng dậy theo, cất bước tới gần Giang Hải, nhưng lại sợ tàn thuốc đang rơi xuống trong tay Giang Hải.
Giọng nói, hơi bi thương.
“Trong hàng ngàn năm, người Lập Dị đã trải qua vô số cuộc di cư. Vùng đất Canaan, có thể nói là nơi ở của tổ tiên của chúng tôi. Vùng đất đó chảy ra sữa và mật ong.”
“Chúng tôi muốn trở về vùng đất Canaan, và chúng tôi muốn chuộc tội để được tự do.”
“Nhưng mà, chúng tôi tìm nhiều năm như vậy, lần nào cũng thất bại.”
“Bất luận người Lập Dị có núi vàng núi bạc, đủ giàu có để mua cả nửa thế giới. Bất luận chúng tôi sám hối cầu nguyện như thế nào, nhưng, từ đầu đến cuối đều không đạt được sự tha thứ của thần linh...”
“Thậm chí, không ít người trong tộc đã dần dần buông bỏ tín ngưỡng.”
“......”
Trong trái tim của người Lập Dị, trở về vùng đất Canaan là sứ mệnh của mỗi người trong số họ phải gánh vác ngay khi được sinh ra.
Giống như cắm rễ từ trong sâu thẳm linh hồn, không ai có thể thay đổi khao khát của họ đối với vùng đất Canaan.
Giang Hải đột nhiên giơ tay lên, anh không muốn xem vở kịch kể khổ của Rophi.
Sự sống chết của người Lập Dị chẳng liên quan gì đến Giang Hải. Bọn họ bị diệt tộc, Giang Hải cũng chỉ là xem náo nhiệt, thậm chí, còn không được tính tới là một trò cười.
Cười khẩy liên tục.
“Vùng đất Canaan, là các người dùng vũ lực, chà đạp lên sinh mạng của người khác mà cướp được, nơi đó, vốn là nhà của người khác, không phải của các người.”
“Người Lập Dị bị lưu đày đến đây, nhìn thấy mảnh đất màu mỡ phì nhiêu, đã cướp lấy làm quê hương của mình.”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!