Sau vài giờ, bữa tiệc cũng đã kết thúc.
Mặc dù sự hưởng ứng của mọi người không đáp ứng được sự kỳ vọng của Cố Uyển Như, nhưng cũng có hơn chục đối tác đầu tư mười triệu vào quỹ ngân sách, và đăng ký tham gia thành viên Thương hội ngay tại buổi tiệc.
Thương hội ở thành phố Giang Tư chính thức được thành lập.
Cố Uyển Như bận bịu đến khuya, Cố Vân Lệ gọi điện đến mấy lần hỏi cô khi nào quay về ăn cơm, đồ ăn đã hâm đi hâm lại nhiều lần rồi.
Cố Uyển Như vừa thu dọn đồ đạc vừa vội vã trở về.
Ngồi trong xe, Cố Uyển Như liếc nhìn Giang Hải, nói nhỏ: “Chồng à, có phải hôm nay anh rất tức giận không?”
“Tức giận? Tại sao anh phải tức giận?” Giang Hải cười hỏi lại.
“Hôm nay, lần đầu tiên vợ anh chủ động khiêu vũ với anh, anh rất vui.”
Cố Uyển Như thở phào nhẹ nhõm, lúc nhìn thấy Giang Hải nắm lấy Doãn Bằng nhấc lên, rồi nhét bánh quy đổ rượu vào miệng anh ta, bộ dạng đó quá đáng sợ.
Ngay cả Cố Uyển Như cũng nghĩ rằng, có phải đây là tính cách khác tồn tại trong con người Giang Hải không?
Bất cứ ai dám chạm vào giới hạn của Giang Hải, rất có thể đều sẽ bị giết không tha.
Đồng thời trong lòng cô cũng có chút vui mừng, Giang Hải làm tất cả những chuyện này, đều là vì quan tâm đến cô.
Giang Hải tại sao lại làm như vậy, anh nhất định tự có suy tính của mình..
Trước mặt mọi người, điên cuồng nghiền ép nhà họ Doãn ở Danh Quận, nhưng cũng đồng thời cũng muốn nói cho tất mọi người biết, bất kể là ai cũng không thể tùy tiện động vào Tập đoàn Uyển Như.
Ngay cả bây giờ, mặc dù sẽ có tác động tiêu cực, nhưng thời gian lâu dài, mọi người đều sẽ có thể nhìn thấy, ngày hôm nay dạy cho Doãn Bằng một bài học, không những không có chuyện gì xảy ra, mà nhà họ Doãn sẽ vì trộm gà không thành mà cơm không lành canh không ngọt, uy doanh của tập đoàn Uyển Như cũng sẽ từ đấy mà phất lên ngời ngời.
Cho dù là một cá nhân hay cả một doanh nghiệp, chỉ khi bạn trở nên thật mạnh mẽ thì bạn mới có thể đứng vững được.
Tại sao phải thể hiện sức mạnh?
Chỉ có như vậy, những kẻ côn đồ tưởng mình là bố thiên hạ mới có thể nói chuyện một cách văn minh với bạn.
Làm người, không chỉ cần phải có năng lực chiến đấu, mà còn cần phải biết tu dưỡng sự kiềm chế của bản thân.
Anh tôn trọng tôi, tôi cũng sẽ tôn trọng anh.
“Tại sao anh không nhảy cùng với Uyển Thuần?” Cố Uyển Như đột ngột hỏi.
“Trong bữa tiệc, không biết đã có biết bao nhiêu người mời cô ấy khiêu vũ, nhưng cô ấy đều từ chối.”
Giang Hải cười thầm, cô vợ ngốc nghếch này của anh như thế này là đang thiếu tự tin sao?
“Anh chỉ khiêu vũ với mỗi em.” Giang Hải cười nói.
Cố Uyển Như hơi đỏ mặt, trong lòng ngập tràn hạnh phúc.
Có Giang Hải bên cạnh, thật tốt.
Đồng thời, lại cũng có chút cảm giác tội lỗi, cô đề phòng Uyển Thuần, chẳng khác nào là đang không tin tưởng Giang Hải.
Giang Hải liếc mắt nhìn Cố Uyển Như: “Vợ à, anh nhảy có tốt không?”
“Tốt lắm, em không ngờ anh lại nhảy giỏi đến như vậy.”
Giang Hải bật cười: “Không, anh cảm thấy có mấy động tác anh nhảy không được tốt lắm, tối nay em dạy anh có được không?”
“Động tác nào?”
“Thì... động tác mà có thể sinh con ấy...”
“Vợ, sao mặt em lại đỏ rồi?”
“Động tác này, anh nhớ hình như chúng ta luyện tập rất tốt mà.”
“Ui, đừng véo... anh đang lái xe đấy...”
Cố Uyển Như rất xấu hổ, Giang Hải cái gì cũng tốt, chỉ có lái xe là không ổn, cô còn chưa kịp chuẩn bị đã rồ ga chạy mất rồi, có lần còn bị rơi xuống hố còn lơ nga lơ ngơ.
Vào lúc này, trong khách sạn. Doãn Bằng đang phát cuồng.
Trong phòng không còn thứ gì có thể đập phá được nữa, cô gái trên người chỉ mặc mỗi cái yếm đứng núp ở một góc không khỏi rùng mình.
Sau khi trút giận, Doãn Bằng gọi điện thoại. “Chú, phái cho cháu hai cao thủ, thưc lực phải mạnh hơn cả Húc Thiết...”
Anh ta không dám nói chuyện xảy ra ở thành phố Giang Tư cho cha mình biết, vốn dĩ nhiệm vụ của anh ta đến đây là để xây dựng mối quan hệ với tập đoàn Uyển Như, và tìm ra khuyết điểm của bọn họ, sau đó nhà họ Doãn ở Danh Quận sẽ ra đòn quyết định, thu tập đoàn Uyển Như về tay mình.
Doãn Bằng vì tham lam muốn giành được công trạng sớm, muốn có địa vị cao hơn trong gia tộc, nếu thắng được Tập đoàn Uyển Như thì sẽ có tư cách kế thừa vị trí chủ nhân kế tiếp của gia tộc mình.
Vì vậy, anh ta muốn dùng mị lực của mình để thu hút sự chú ý của Cố Uyển Như, sau đó một mẻ thu gọn tập đoàn Uyển Như mà không tốn một binh một tốt.
Quả thật Doãn Bằng đã đánh giá quá cao sức hấp dẫn của mình.
Nếu không có cái danh là cậu chủ nhà họ Doãn ở Danh Quận, anh ta cũng chẳng là cái rắm gì cả, ngay cả làm một tên trai bao cũng không xứng.
“Cao thủ còn mạnh hơn cả Húc Thiết? Cháu tưởng cao thủ giống như rau cải, bán ở khắp phố sao?”
Bên kia truyền đến giọng nói khiển trách.
Một cao thủ có thể sánh ngang với Húc Thiết, thì có người nào không phải mục tiêu của các đại gia tộc, những người trình độ như vậy, có thể không kết giao, nhưng tuyệt đối không thể kết thù.
Nhà họ Triệu ở phương Bắc chẳng phải là tấm gương tiêu biểu sao?
Nghiệp Gia vốn dĩ là một con chó của nhà họ Triệu, nhưng vì sử dụng không đúng cách mà suýt chút nữa nó đã quay lại cắn chết người của nhà họ Triệu.
Húc Thiết, sau cùng, đã giết Nghiệp Gia. Ngay cả ở phương Bắc, cũng là kẻ đứng trên đỉnh cao của kim tự tháp.
Một cao thủ có thể so bì được với ông ta, nếu như trở thành kẻ thù với nhà họ Doãn ở Danh Quận, vậy thì nhà họ Doãn có thể yên ổn sống tiếp được hay không cũng thật khó nói.
“Nói đi, cháu định đối phó ai?”
Doãn Bằng lạnh lùng nói: “Giang Hải! Cháu muốn giết chết nó.”
“Hả?” Đầu dây bên kia nghe xong có chút khó hiểu.
Doãn Bằng vừa mới đến thành phố Giang Tư, làm sao lại có thù oán gì với Giang Hải được?
Sau đó, Doãn Bằng nói ra những chuyện đã xảy ra trong ngày hôm nay. Đầu dây bên kia lập tức hét lên, mắng chửi Doãn Bằng là một tên ngốc.
Chỉ vì một người phụ nữ mà lại gây thù chuốc oán với Giang Hải.
Doãn Bằng có não không?
Ngây thơ, ngu ngốc.
Thực sự nghĩ rằng sau khi có được Cố Uyển Như, nhà họ Doãn sẽ có thể có được tập đoàn Uyển Như sao?
Người ở đầu dây bên kia thực sự nghi ngờ, không biết đầu óc của Doãn Bằng có phải là một cục đá hay không nữa.
IQ là số âm à?
Ngay cả một kẻ ngốc cũng không thể làm ra một chuyện ngu ngốc đến như vậy.
“Từ hôm nay, cháu đừng có bất cứ hành động gì cả, cứ ở đó đợi tin tức của chú.”
Chuyện này có thể lớn cũng có thể nhỏ.
Nói lớn thì sẽ ảnh hưởng đến kế hoạch của nhà họ Doãn.
Nói nhỏ thì cũng chỉ là chuyện ghen tuông mà thôi.
Để đề phòng bất trắc vẫn là nên nói với gia chủ của nhà họ Doãn một tiếng thì vẫn tốt hơn.
Sau khi vứt điện thoại sang một bên, khuôn mặt của Doãn Bằng gần như méo mó vô cùng khó coi.
“Người đâu...”
“Mau đi nghe ngóng cho tôi con khốn Uyển Thuần đó rốt cuộc là đang ở phòng nào trong khách sạn này.”
Nếu Uyển Thuần đã ra vẻ thanh thuần, vậy thì, anh ta sẽ cưỡng ép người phụ nữ này.
Đàn bà ấy mà, chỉ cần ngủ vài lần thì cũng đành phải chấp nhận số phận thôi. Hoặc cũng có thể sẽ trở nên ngoan ngoãn phục vụ lại cũng không chừng.
Người tùy tùng cúi đầu nói: “Cậu chủ, vừa rồi... vừa rồi nhà họ Doãn truyền tin tới nói, nói tôi thông báo với cậu chủ, trong thời gian này phải ở yên trong khách sạn, không được đi đâu cả, thậm chí cũng không được tiếp xúc với bất cứ ai.”
"Cái gì?" Sắc mặt Doãn Bằng lập tức thay đổi, loạng choạng bước về phía trước, rồi nắm lấy cổ áo người kia. “Ngay cả cậu cũng dám ra lệnh cho ông đây sao?”
“Không, không, không, cậu chủ, tôi cũng không còn cách nào.”
Mặc dù đi theo Doãn Bằng, nhưng bọn họ là ăn cơm của nhà họ Doãn, lời nói của ai có giá trị hơn bọn họ cũng biết phân biệt.
Trong một căn phòng khác, Uyển Thuần chống một tay lên cằm, lười biếng nằm trên chiếc giường êm ái.
Trong tay là dữ liệu phân tích về Giang Hải.
“Trọng tình cảm?” Uyển Thuần thì thầm.
“Nếu như vậy, trước đây anh và Cố Uyển Như đã từng xảy ra chuyện gì, nếu không làm sao anh lại chấp nhận ở rể?”
Nhưng mà, Uyển Thuần suy nghĩ nát óc, làm sao mới có thể khiến anh nợ ân tình của mình?
Tốt nhất là loại ân tình không thể báo đáp.
Đặc biệt là đối với những người như Giang Hải, không thể nào nợ ân tình này được.
Anh tài thế kiệt.
Khi hai người trở về nhà, đúng lúc Cố Vân Lệ cũng vừa hâm nóng thức ăn lại xong, liên tục than phiền hai người bọn họ chỉ biết đến công việc, không biết lo nghĩ đến mấy chuyện khác.
Kiếm nhiều tiền như vậy thì có ích gì chứ?
Cố Uyển Như nở nụ cười với mẹ mình rồi ngồi xuống bàn ăn.
Nhưng Giang Hải chỉ ăn được một chút.
Vừa rồi ở nữa tiệc, miệng của anh không nghỉ ngơi lấy một giây.
“Tiểu Giang, đồ ăn hôm nay không ngon sao?”
“Đương nhiên là rất ngon rồi ạ, con thích nhất là món mẹ nấu.”
Vừa nói xong, Giang Hải còn cố ý nhét thêm vài miếng vào miệng, tấm tắc khen ngon.
Cố Uyển Như ngồi bên cạnh chỉ biết cười thầm, Giang Hải bây giờ chứa môt bụng thức ăn đủ loại, bữa cơm này nuốt trôi mới lạ.
Hai người ăn xong bước lên lầu.
Cố Uyển Như sau khi tắm xong ngồi lau tóc.
“Ông xã, nhà họ Doãn.... có phải là có ý xấu không?”
Giang Hải, chắc chắn sẽ không thể nào vô duyên vô cớ mà nổi điên như vậy, bên trong nhất định có ẩn tình.
“Vừa rồi, em có hỏi qua cha, cha nói cũng từng có nghe được một số tin đồn về nhà họ Doãn ở Danh Quận, cướp đoạt lừa gạt, bọn họ trước giờ làm không ít chuyện xấu.”
“Có phải anh có ân oán gì với nhà họ Doãn không?”
Sau khi điều tra qua, Cố Uyển Như càng cảm thấy chuyện này không hề đơn giản, nhưng cô có hỏi thế nào Giang Hải cũng không nói cho cô biết.
Giang Hải nói: “Em chỉ cần lo chuyện kinh doanh của công ty, những chuyện khác, không cần phải bận tâm.”
Giang Hải không muốn nói quá nhiều về chuyện đánh đấm, chém giết.
Nhà họ Doãn này, bên trong chứa rất nhiều cao thủ, cướp bóc lừa gạt, nếu chỉ có thế lực thông thường làm sao có thể làm ra được mấy chuyện này, phong cách hành động lại giống như mấy tên thổ phỉ thời xưa.
Ngay cả mấy chuyện bắt cóc và tống tiền cũng làm không ít.
Cố Uyển Như thở dài một hơi, vẻ mặt có chút phức tạp: “Chúng ta làm ăn, nếu thấy thích hợp thì kết giao, không thích hợp thì bỏ đi, thành ý mới là điều quan trọng nhất. Em cảm thấy chỉ có như vậy mới có thể mở rộng được quy mô kinh doanh, khiến công ty ngày càng lớn mạnh, nhưng tại sao lại có một số người không làm mà đòi có ăn?”
“Làm việc xấu nhiều, làm gì có chuyện không phải trả giá.” Giang Hải cười nói: “Thổ phỉ thời xưa có mấy kẻ không tiêu tan bỏ mạng chứ?”
“Mạng của loại người như vậy vô cùng rẻ rúm, vợ à, em không cần phải bận tâm tới mấy chuyện này.”
Giang Hải biết Cố Uyển Như bản chất rất lương thiện.
Trong thế giới của cô, không có mưa đạn hay thuốc súng.
Lúc trước, Giang Hải cũng từng nghĩ như vậy, thảm nhất chẳng qua cũng chỉ là đầu gục xuống đất.
Chỉ sau bước vào thế giới ngầm, anh mới biết so với những gì có thể tưởng tượng ra được, thế giới này còn tàn nhẫn hơn gấp trăm lần.
Cố Uyển Như đã ngủ, Giang Hải lại đứng trên ban công châm một điếu thuốc.
Nam Chiến đã từng theo chân Lôi đại ca tàn sát tứ phương, người được biết đến là một trong hai đại sát thần ở thành phố Giang Thanh, nhưng bây giờ anh ta đã biến thành một tình báo ngầm.
Trong thế giới ngầm ở tỉnh Hải Đông, Nam Chiến có một mạng lưới quan hệ cực kỳ rộng lớn, cùng với sự hỗ trợ tài chính của Giang Hải, rất nhanh đã gầy dựng được một mạng lưới tình báo vững chắc.
Bây giờ, đã đến lúc xuất đầu lộ diện, việc đầu tiên cần làm chính là khai phá các thế lực ngầm ở tỉnh Hải Đông, thậm chí là một số mạng lưới ở ngoài sáng.
Giang Hải cần biết, tiếp theo đây, ai sẽ là kẻ thù, ai sẽ là thể lực có thể bồi dưỡng vun đắp để hỗ trợ trong tương lai.
Toan tính của nhà họ Doãn không nhỏ, nhất định sẽ tích tụ trở lại, đợi đến khi mọi thứ đã sẵn sàng, đó sẽ là một đòn chí mạng.
Đây là sự khác biệt giữa đại gia tộc và thể lực giang hồ.
Làm việc tàn nhẫn, tuyệt tình, thậm chí một khi đã ra tay sẽ dứt khoát không chừa lại một con đường nào.
Kế hoạch tỉ mỉ chồng chéo vào nhau.
Bên trong khách sạn, Doãn Bằng vung vẩy thắt lưng, điên cuồng đánh vào cô gái mặc yếm, khiến cô ta không ngừng gào khóc.
Đang lúc bạo lực, chuông điện thoại vang lên, khi nhìn thấy người gọi tới, Doãn Bằng có chút sửng sốt, nhưng anh ta không trả lời ngay.
“Câm miệng!” Cô gái mặc yến lập tức im bặt, không dám động đậy gì nữa.
Sau đó, giọng điệu anh ta vô vùng kính cẩn: “Con nghe ạ...”
“Cái gì?”