Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Chàng Rể Kỳ Quái - Đế Vương Lột Xác - Giang Hải

 


Vẻ mặt của Cố Uyển Như trở nên cực kỳ phấn khích, nhà họ Bạch ở phương Bắc là một gia tộc lớn, giàu có bậc nhất.

Bạch Hùng lại là người có dáng vẻ ốm yếu như vậy sao?
“Ông Bạch, không phải có chuyện muốn bàn bạc sao? Rốt cuộc là chuyện gì?”
Cố Uyển Như rất tò mò, có thể khiến ông chủ của nhà họ Bạch đích thân ra mặt, nhất định không phải là chuyện thường.

Bạch Trần cười nói: “Cố tổng, cô là vợ của Giang Hải đúng không?”
“Hả?” Cố Uyển Như sửng sốt một chút, tại sao đột nhiên lại nhắc đến Giang Hải, sau đó cô gật đầu, “Giang Hải là chồng tôi, có chuyện gì sao?”
Bạch Trần liếc mắt nhìn Bạch Hùng một cái: “Cô nên gọi vị này là cha mới đúng!”
“Gọi là… cha? ”Cố Uyển Như sửng sốt, sau đó sắc mặt trầm xuống.

“Ông Bạch, ông nói vậy là có gì? Xin hãy nói ràng một chút.


Bạch Hùng hơi ho khan, xua tay, giải thích: “Tôi là cha của Giang Hải, cô là vợ hợp pháp của nó thì đương nhiên cô chính là con dâu của tôi.


“Chuyện này! ”
Như sét đánh ngang tai, Cố Uyển Như hoàn toàn như bị sét đánh ngang tai, sững sờ tại chỗ.

Sao có thể như thế được, Giang Hải từng nói anh ấy là một cô nhi.

Hơn nữa, cũng chưa từng nghe Giang Hải nhắc tới anh ấy có một người cha, mà còn là chủ của nhà họ Bạch ở phương Bắc!
Không đúng!
Cố Uyển Như đột nhiên hoàn hồn: “Chồng tôi họ Giang, ông Bạch, có phải ông nhầm lẫn gì rồi không?”
“Mấy chuyện như vậy không thể tùy ý mang ra đùa cợt được.


Bạch Hùng nói: “Cô thấy tôi đang giống nói đùa sao?”
Cố Uyển Như lập tức lấy điện thoại di động ra, muốn gọi cho Giang Hải, cô vẫn không thể tin đây là sự thật.

Tiếng chuông điện thoại vang lên ngay ngoài cửa.

Giang Hải, đến rồi!
Bước vào phòng họp với khuôn mặt lạnh lùng, Giang Hải liếc nhìn xung quanh, rất tự nhiên nhìn thấy Bạch Hùng đang ngồi ở giữa bàn.

Bốn mắt nhìn nhau.

Trong ánh mắt Bạch Hùng tràn đầy yêu thương, sau bao nhiêu năm, lần đầu tiên ông ta có thể nhìn thấy đứa con trai của mình, nó lớn như vậy rồi, hơn nữa còn lấy vợ rồi.

Tuy nhiên, trong mắt Giang Hải lại bùng cháy một cơn thịnh nộ kinh khủng.

Ngọn lửa này, như thế muốn đốt cháy Bạch Hùng ngay tại chỗ.

“Các người, cút ra khỏi đây!” Giang Hải mở miệng, lời nói cực kỳ lạnh lùng.

“Giang Hải!” Cố Uyển Như nắm lấy cánh tay của Giang Hải.

Từ biểu hiện của Giang Hải có thể nhìn ra, Bạch Hùng thực sự là cha của Giang Hải.

Tuy nhiên, bên trong có thể có một số hiểu lầm.

“Anh bình tĩnh lại đi, ông ấy, thật sự là cha của anh sao?”
“Anh đang rất bình tĩnh.


” Giang Hải nói tiếp: “Bởi vì bình tĩnh, nên mới thả bọn họ đi, nếu không… hừ!”
Tiếng hừ lạnh này nếu là để người khác nhìn thấy, có lẽ đã bị dọa cho chết khiếp rồi.

Ngay cả nhà họ Bạch ở phương Bắc cũng không thể thừa nhận cơn thịnh nộ này của Giang Hải, anh đường đường là Đế vương.

Nhưng Bạch Hùng vẫn ngồi ở đó, biểu tình rất thờ ơ.

Đôi mắt lim dim, mờ sương nhìn con trai mình.

“Tiểu Viêm! ”
“Ban đầu là cha có lỗi với con! ”
Giang Hải quay đi, không nhìn Bạch Hùng.

Năm đó lúc anh mới chín tuổi, anh đã coi người cha của mình đã chết rồi.

Anh là người Giang gia, ngoài Giang gia ra, anh không có họ hàng gì nữa.

“Tôi không muốn lặp ông, bây giờ, lập tức, cút ngay khỏi đây!”
Nhiệt độ trong phòng giảm mạnh, Giang Hải thật sự rất tức giận.

Bạch Lý Hưng chậm rãi đứng trước mặt Giang Hải rồi thở dài một cái: “Ông ấy bây giờ đã sắp chết rồi, cháu làm như vậy có phải là quá tàn nhẫn rồi không?”
“Tàn nhẫn?” Giang Hải tức giận.

Mắt mở trừng trừng, một luồng khí tức ngột ngạt quét qua, khiến người ta cảm thấy kinh hãi.

“Một người phụ nữ sinh con ngoài giá thú, bị hết người nay đến người khác chỉ trỏ, những chuyện này là do ai gây ra? Ai mới là kẻ tàn nhẫn?”
“Một đứa trẻ vừa mới chín tuổi, đã trở thành cô nhi, bị người khác khinh thường, chịu biết bao tủi nhục, tôn nghiêm của nó, tất cả mọi thứ của nó đều bị người khác chà đạp, sống như một con chó bị hắt hủi.


“Ông nói cho tôi biết, cái gì mới gọi là tàn nhẫn?”
“Còn tình cảm gia đình, trước đây tôi không có, nhưng bây giờ tôi đã có rồi.


“Chú Bạch!”
“Đây là lần cuối cùng tôi gọi chú là chú Bạch, từ này về sau, tình nghĩa giữa chúng ta coi như cắt đứt.


“Bây giờ, lập tức, cút ngay cho tôi!”
Một giọt nước mắt đục ngầu từ khóe mắt Bạch Hùng khẽ rơi xuống, sắc mặt trở nên vô cùng đau khổ.

Phiền muộn, tiếc nuối, đủ loại cảm xúc đan xen, mặt mày nhăn nhó, buồn bã vô cùng.

Cứ thế ngay cả một câu nói cũng không thốt ra thành lời, ngơ ngác nhìn chằm chằm vào Giang Hải.

Con trai của ông ta, hận ông ta, điều này ông ta biết rõ.

Có lẽ, cả đời này ông ta cũng chỉ có thể nhìn thấy Giang Hải một lần này thôi.

Ông ta muốn nhìn thật kỹ, cho dù ánh mắt của Giang Hải hận không thể nuốt sống ông ta.

“Cố Tổng! chuyện này! ” Vị đối tác kia nhìn thấy Cố Uyển Như có vẻ mềm lòng, lập tức cầu cứu cô.

“Ông Bạch bây giờ cũng chỉ là một ông lão đang lâm bệnh nặng, bất kể trước đây ông ấy đã làm gì chuyện gì, thì mọi chuyện đã là quá khứ.



Giang Hải trừng mắt nhìn sang vị đối tác kia.

“Ông nói gì?”
“Quá khứ?”
“Chuyện này, ông nói là được sao?”
“Vậy được, ngày mai, tôi sẽ cho người giết cả nhà ông.

Mười tám năm sau, tôi xem ông có quên được không?”
Giang Hải đang trên đà bùng nổ, một nụ cười tàn nhẫn gợi lên nơi khóe miệng.

Đối tác kia rùng mình sợ hãi, rụt cổ không dám nói thêm lời nào.

Giang Hải, nói được làm được.

Ngay cả khi Giang Hải muốn tiêu diệt chín đời tổ tông nhà ông ta, nhà họ Bạch cũng sẽ không nói một lời nào.

Mấy lời a dua nịnh bợ này dường như đã đẩy mọi chuyện lên đến cực điểm.

Cố Uyển Như cắn môi, không biết nên nói gì.

Cô không hiểu thế nào là nhân quả, càng không biết cách khuyên nhủ người khác.

Huống hồ, cô có thể thấy được, Giang Hải thực sự rất tức giận.

Từ khi quen biết Giang Hải, cô chưa bao giờ thấy Giang Hải tức giận đến vậy.

“Tiểu Viêm, cháu hà tất phải như vậy?” Bạch Lý Hưng thở dài.

Ông ta có thể đoán được, Giang Hải sẽ không dễ dàng gì thừa nhận Bạch Hùng, nhưng ông ta không ngờ, Giang Hải lại có phản ứng lớn đến như vậy.

Giang Hải kéo Cố Uyển Như xoay người rời đi, chỉ để lại một câu lạnh lùng.

“Khi nào người chết, báo cho tôi một tiếng.


“Ta sẽ đốt pháo ăn mừng!”
Đây, đây là lời Giang Hải nói với cha ruột của mình sao, thật sự quá vô tình, cực kỳ lạnh lùng.

Giang Hải đã chịu bao nhiêu khổ cực, chỉ có mỗi anh mới có thể hiểu được.

Giang Hải cũng không quan tâm đến những điều này, điều mà anh để tâm chính là, người đàn ông này nhìn thấy Giang gia bị hủy hoại, nhưng vẫn giương mắt làm ngơ.

Nhìn thấy Giang Hà mất đi tất cả, chịu đã kích quá lớn mà tự sát.

.

“Chờ đã!” Giọng nói run rẩy của Bạch Hùng lại vang lên.

“Cha biết chuyện liên quan đến việc Giang gia bị diệt vong.


Bước chân của Giang Hải đột nhiên dừng lại.


Từ từ, quay đầu lại nhìn.

“Ông nói cái gì?”
“Giang gia, đã đắc tội với ai, tại sao lại bị hủy hoại sau một đêm, tất cả chuyện này cha đều biết.


Giang Hải cười lạnh một tiếng, xoay người, ngồi xuống, nhìn thẳng vào Bạch Hùng.

“Nếu như ông dám lừa tôi, tôi sẽ khiến cả nhà họ Bạch chôn cùng ông.


“Đây cũng xem như là ông cho tôi một lý do để ra tay với nhà họ Bạch.


Bạch Hùng hít một hơi thật sâu, trên khuôn mặt tái nhợt hiện lên một tia sợ hãi, biểu cảm của Giang Hải cũng khiến ông ta cảm thấy run lên vì hoảng sợ.

“Được, vậy cứ lấy nhà họ Bạch ra làm ước hẹn!”
Bạch Hùng vừa định mở miệng, Giang Hải đột nhiên đưa tay ra ngăn lại.

“Ông muốn dùng tin tức này để đổi lấy cái gì?”
“Có điều kiện gì thì cứ nói luôn đi.


“Nhưng mà…”
“Nếu muốn tôi trở về nhà họ Bạch, muốn tôi nhận lại ông, thì đừng có mơ.


Mặc dù thời gian đã qua lâu rồi, nhưng Giang Hải tin rằng, chỉ cần cố gắng thì nhất định có thể tra ra chân tướng mọi chuyện, không nhất thiết phải nhận ân tình của nhà họ Bạch.

“Những gì cha nói, chỉ là những lời của một người cha muốn nói.


“Đã là cha thì làm sao có thể yêu cầu con cái của mình hồi đáp lại gì chứ.


Giang Hải cười chế nhạo: “Mấy người, không nhằm vào tiền tài của tôi, thật sự khiến tôi có chút bất ngờ đấy.


“Có điều! ”
“Đừng có dùng giọng điệu thân tình ấy, bởi vì, tôi cảm thấy thật sự rất kinh tởm.


Giang Hải liếc nhìn Cố Uyển Như một cái, anh biết những chuyện liên quan đến nhả họ Giang vẫn không nên để vợ mình biết.

Bên trong nhất định sẽ liên quan đến rất nhiều người, điều này sẽ mang lại nguy hiểm cho Cố Uyển Như.

“Vợ à, em giúp anh đi rót một tách trà đi.


Thư ký nghe xong xoay người đang định rời đi, thì Giang Hải trừng mắt nhìn cô ta một cái: “Vợ, em đi đi.


Cố Uyển Như do dự một lát, ngước nhìn Bạch Hùng, rồi xoay người rời đi.

Cô biết Giang Hải không muốn để cô biết những chuyện này.

Có điều, cô cũng không bận tâm, ai mà không có bí mật chứ, chưa kể chuyện này còn liên quan đến mối thù của Giang gia.

Trong phòng, chỉ còn lại mỗi Bạch Hùng, Bạch Lý Hưng và Giang Hải, ba người ngồi đối mặt với nhau.

“Giang gia bị tiêu diệt, có liên quan đến một thứ.


Bạch Hùng chậm rãi mở miệng, hơi nhíu mày, tựa hồ đang hồi tưởng lại chuyện năm ấy.


“Thứ đó chính xác là gì, cha cũng không biết.


“Chỉ biết là thứ này có liên quan đến cỗ võ giả, nghe nói bên trong có một phần cổ võ tâm pháp hoàn chỉnh.


Giang Hải chế nhạo, đây chẳng qua chỉ là tin đồn.

Giang Hải cũng đã tìm ra sao Quang Luân rồi, không chỉ là một cái, sau khi xác nhận thì mới biết, nó có liên quan đến Liễm Sơn Đỉnh đó, còn cụ thể là để làm gì thì Giang Hải cũng không biết chính xác.

Bây giờ đỉnh cũng đã mất, thứ này cũng trở nên vô nghĩa.

“Là ai?” Giang Hải muốn biết rốt cuộc là ai.

Chậm rãi xoa xoa tay, không khỏi muốn ra tay giết chết đối phương, hơn nữa còn là muốn diệt cả nhà bọn họ.

Năm đó Giang gia máu chảy thành sông, Giang Hải nhất định phải trả mối thù này.

Bạch Hùng lắc lắc đầu nói: “Cụ thể là ai cha cũng không rõ, có điều theo cha đoán, những cổ võ thế gia đó cũng không thoát khỏi liên can.


Giang Hải cau mày: “Ông, nói xong chưa?”
Bạch Hùng chỉ nói được sao Quang Luân có liên quan đến cỗ võ thế gia, mấy lời khác đều là nhảm nhí.

Cái này làm sao gọi là biết Giang gia đã đắc tôi với ai, tại sao Giang gia lại bị diệt?
Chậm rãi lắc đầu: “Còn có, dị năng giả.


“Nước khác?” Đồng tử của Giang Hải đột nhiên co rút lại, ai cũng biết cổ võ giả trước nay cùng với dị năng giả của nước ngoài như nước với lửa.

Có một vài người ăn cây táo rào cây sung, Giang Hải cũng không lấy làm lạ, nếu nói đám cỗ võ thế gia đó có câu kết với dị năng giả, chuyện này rất không hợp lý.

Bạch Hùng nói: “Tiểu Viêm, ở Phương Đông, có rất nhiều cỗ võ thế gia, cho dù bây giờ con đã là Đế vương, cũng không nên gây thù chuốc oán với đám cổ võ thể gia ấy được.


“Tôi làm gì không liên quan đến ông.

” Giang Hải chế nhạo, cho dù có là kẻ thù với cả thiên hạ, vậy thì đã sao? Giết chết cỗ võ thế gia, vậy thì thế nào.

Cho dù đó là cỗ võ giả hay dị năng giả, trong mắt Giang Hải chẳng qua cũng chỉ là một bầy kiến lửa mà thôi.

“Ông, nói xong chưa?” Giang Hải hỏi.

Bạch Hùng biết, tiếp theo, Giang Hải là muốn đuổi mình đi.

Ông ta thở dài nhìn Giang Hải, thân thể cứng ngắc, thật không cam lòng để cho Giang Hải rời khỏi tầm mắt của mình, trong mắt của ông ta còn tràn đầy tình yêu thương của người cha dành cho con trai.

Bạch Lý Hưng nói: “Tiểu Viêm, mối quan hệ của cháu với nhà họ Bạch, sẽ không ảnh hưởng đến chuyện hợp tác giữa nhà họ Bạch với tập đoàn Uyển Như chứ?”
“Hợp tác? Miễn là công bằng, đối phương là ai không quan trọng.


Về mặt này Giang Hải không để tâm.

Bạch Lý Hưng gật đầu và nhìn Bạch Hùng một cái.

Ông ta hiểu Bạch Hùng, nếu nhà họ Bạch hợp tác với tập đoàn Uyển Như, tự nhiên sẽ có lý do để thảo luận chi tiết với Cố Uyển Như.

Mà Bạch Hùng cũng đương nhiên sẽ có tư cách gặp gỡ Cố Uyển Như bàn chuyện hợp tác.

Cố Cố Uyển Như ra mặt, Giang Hải làm sao có thể trốn tránh mãi được chứ.

.
 

Bạch Hùng dùng ánh mắt cảm kích nhìn Bạch Lý Hưng một cái, rồi từ từ đứng dậy.

“Hi vọng, chúng ta còn có cơ hội gặp mặt.”

Giang Hải lại cười nhạt.

“Đó là do ông nghĩ, tôi không nghĩ như vậy!”

Giang Hải rời đi không quay đầu nhìn lại!

Giang Hải tuyệt đối không thể tha thứ cho nhà họ Bạch, nhìn thấy Bạch Hùng bệnh nặng sắp chết, anh cũng không cảm thấy thương hại chút nào.

Bạch Hùng lên xem rời đi, trong lòng phức tạp.

Kết quả cũng không nằm ngoài dự liệu của ông ta, có điều có thể tận mắt nhìn thấy Giang Hải, coi như cũng vơi bớt một phần nhớ thương trong lòng.

Giang Hải vẻ mặt lạnh lùng nhìn ra ngoài cửa sổ.

Cố Uyển Như đứng bên cạnh, ngập ngừng muốn nói gì đó.

“Lúc anh chín tuổi...”

Giang Hải lên tiếng, chậm rãi, nhắc lại quá khứ của mình.

Cuối cùng, Giang Hải nói anh bị trói mang lên một chiếc thuyền vượt biên trái phép, và suýt nữa chết đuối trên biển.

Đôi mắt Cố Uyển Như thoáng qua một tia thương sót.

Vài lời không thể nói hết được, Giang Hải đã phải chịu đựng và đau khổ đến nhường nào.

Ngược lại thì những việcCố gia gây khó dễ cho Cố Uyển Như chẳng là gì cả.

Nhìn biểu cảm của Cố Uyển Như.

Giang Hải không khỏi có chút thất vọng, có lẽ, đây là ý trời.

Cố Uyển Như thực sự đã quên đi những chuyện hai người đã từng trải qua ở trên con thuyền đó.

Có lẽ, không nhớ cũng là chuyện tốt.

Cố Uyển Như đi tới cạnh Giang Hải, cô ôm lấy Giang Hải, an ủi anh.

Giang Hải cười nhẹ: “Nhiều năm như vậy rồi, anh cũng không còn để tâm đến mấy chuyện đó nữa, nhà họ Bạch đối với anh trước nay chưa từng có một một chút quan hệ gì.”

Vừa là thật lòng cũng là dối lòng.

Không ai có thể hiểu hết được nỗi hận trong lòng của Giang Hải.

Khu nghỉ dưỡng, ngoại ô thành phố.

Hoành Độ Dương nhấp chén trà thơm, hơi nheo mắt, rất dễ chịu.

Tuy nhiên, người đang ngồi trước mặt ông ta là Giang Hải.

Hoành Độ Dương đẩy một tách trà đến trước mặt Giang Hải.

Giang Hải dửng dưng nhấc tách trà lên.

“Trà ngon, lát về có thể cho tôi một cân.”

Hoành Độ Dương gần như trợn tròn mắt: “Bộ cậu tưởng đây là lá khoai lá mít hay sao? Trà ngon thượng hạng, ngay cả tôi cũng chỉ có được một ít.”

“Một chút trà hỏng, mà coi như báu vật vậy?” Giang Hải không hề nể mặt nói.

Khuôn mặt của Hoành Độ Dương cứng đờ, có cảm giác giống như đang nói chuyện với một tên lưu manh vậy.

Quả thực, trước mặt Đế vương, Hoành Độ Dương cũng chẳng là gì cả.

Hơn nữa, đã là Đế vương, muốn một ít trà ngon, chẳng qua cũng chỉ cần một câu nói là được.

Hoành Độ Dương lại rót đầy chén trà.

“Tập đoàn Uyển Như không bao lâu nữa sẽ có thể đứng vững trên đất Hải Đông.”

“Có điều…”

“Thế giới ngầm quá im hơn lặng tiếng, cũng không phải là chuyện tốt.”

Hoành Độ Dương chưa nói hết, nếu quá yên ắng, sẽ thu hút sự chú ý của nhiều người. Đám người đang nhắm vào nó, cũng sẽ lần lượt tiến vào tỉnh Hải Đông để tranh giành lãnh thổ, e rằng sẽ có một trận mưa máu nữa.

“Chuyện này… liên quan gì đến tôi?” Giang Hải không quan tâm, chỉ cần không can dự vào sự phát triển của tập đoàn Uyển Như, bọn họ muốn đánh muốn giết gì thì tùy.

Nhưng mà, nếu như làm ảnh hưởng đến Tập đoàn Uyển Như, Giang Hải nhất định sẽ không khách sáo mà tiêu diệt hết lũ bọn họ.

“Ngay cả thế giới ngầm, e rằng sẽ không yên ổn nữa.”

Giang Hải gật đầu, “Chuyện này tôi biết.”

Thành phố Giang Tư chẳng qua cũng chỉ là một góc nhỏ, nếu đem ra so với Phương Đông, tỉnh Hải Đông, mặc dù gần biển nhưng nó cũng chỉ là một khu vực chậm phát triển.

Thành phố Giang Tư trước đây cũng chỉ ở vị trí cuối cùng ở tỉnh Hải Đông.

So với các đại gia tộc có thế lực đan xen ở các vùng khác, thành phố Giang Tư cũng chỉ là một vùng đất cằn cỗi.

Trước khi có Tập đoàn Uyển Như, không ai chú ý đến nơi này.

Để có được chỗ đứng vững chắc tại tỉnh Hải Đông, bước tiếp theo chắc chắn sẽ phải tiếp tục mở rộng ra bên ngoài.

Gia nhập vào địa bàn khác đã khó, ngăn cản những gia tộc này đến cướp chén cơm của tập đoàn Uyển Như, lại càng khó hơn.

Ai cũng có thể thấy rõ, tương lai của Tập đoàn Uyển Như rất rộng mở.

Với một số lượng lớn các công nghệ hàng đầu, hiện nay các viện khoa học công nghệ cũng đang được xây dựng, thậm chí một số trường đại học nổi tiếng cũng mở chi nhánh ở đây, và cũng sẽ mở phòng thí nghiệm của riêng bọn họ.

Thành phố Giang Tư, một thành phố mới nổi với chuyên môn kỹ thuật vững chắc đã bắt đầu hình thành.

Có lẽ trong tương lai sẽ dẫn đầu cuộc cách mạng công nghệ ở Phương Đông. Như vậy, địa vị của thành phố Giang Tư sẽ cực kỳ hưng thịnh.

Tuy nhiên, gốc rễ của tất cả những điều này là Tập đoàn Uyển Như.

“Tập đoàn Uyển Như phát triển quá nhanh, hiện tại đã thu hút sự chú ý của không ít các đại gia tộc ở Đông Quận.”

Quận, không phải là một đơn vị hành chính, ý của nó giống như chỉ một vùng đất.

Đông Quận là khu vực bao gồm tỉnh Hải Đông, tỉnh Đông Nam.

“Hơn nữa, có người đang chuẩn bị ra tay với Tập đoàn Uyển Như rồi.”

Giang Hải chậm rãi ngước mắt lên, một tia giễu cợt lóe lên.

“Ai dám ra tay?”

“Nhà họ Doãn ở Danh Quận.”

“Họ đang điều tra cậu, điều tra tập đoàn Uyển Như, và họ cũng đã thực hiện một số hành động nhắm vào tập đoàn Uyển Như.”

Hoành Độ Dương nói hai từ “nhắm vào” này, sợ rằng không chỉ đơn giản đến vậy.

Nếu tập đoàn Uyển Như không có chỗ dựa vững chắc, thì sẽ giống như một kẻ ăn mày mang thỏi vàng trong túi đi vênh váo giữa chợ, không ít người sẽ có ý đồ xấu xa.

Nhưng, bọn họ không biết rằng tập đoàn Uyển Như không cần chỗ dựa, Giang Hải chính là chỗ dựa lớn nhất rồi.

Phương Đông là nơi có nhiều hào môn ẩn nấu nhất.

Đế vương, cho dù là ngoài sáng hay trong tối, thì đều là một tổ chức siêu hùng mạnh, không ai có thể qua mặt được.

Nhà họ Doãn, nếu như muốn là đối thủ cạnh tranh, động tác của họ sẽ là trấn áp và bóp chết tập đoàn Uyển Như từ trong trứng nước.

Nếu muốn nuốt chửng Tập đoàn Uyển Như, sẽ phải vươn tay từng bước nắm quyền kiểm soát, cuối cùng nắm hết trong tay.

Nhưng, Giang Hải rất hiểu những gia tộc hào môn này, bọn họ sẽ không đủ kiên nhẫn để gặm nhấm từng chút như vậy.

Bọn họ càng thích cảm giác nuốt một lần hết miếng thịt lớn, giết chết Giang Hải, rồi sau đó thôn tính Tập đoàn Uyển Như, đó là cách vừa nhanh lại không phải lao lực nhiều.

“Nhà họ Doãn?” Giang Hải khẽ cau mày: “Tôi từng nghe nhắc đến, nhà họ Doãn hình như không tham gia vào thị trường kinh doanh công nghệ.”

Mặc dù có nghe qua, nhưng Giang Hải cũng không thèm quan tâm.

Nếu như nhà họ Doãn dám đến nộp mạng, thì Giang Hải cũng dám nhận.

“Trận đấu giữa cậu và Húc Thiết đã gây ra ồn ào không nhỏ. Bây giờ có rất nhiều đề tài bàn tán về cậu."

Giang Hải bật cười, chuyện được bàn luận nhiều nhất chính là việc thu tiền của đám người đến xem hôm đó.

Phí đậu xe đã lên đến sáu trăm nghìn tệ, haha, Chu Khải, đúng là biết tính toán hơn anh rất nhiều.

“Bên ngoài đang đồn đại khắp nơi, trận đấu hôm đó cậu thắng Húc Thiết là thắng không thuyết phục.”

“Cậu đã dùng ám khí đánh lén.”

Bây giờ bất kể là trong hay ngoài thế giới ngầm, tranh cãi nhiều nhất về trận đấu hôm đó, chính là thực lực của Giang Hải.

Chưa được bao lâu, đã có tới hàng trăm tin đồn thất thiệt được tung ta.

Nực cười nhất chính là có người còn nói trước khi trận đấu bắt đầu, Giang Hải đã đưa cho Húc Thiết một chai nước, trong nước có độc.

Giang Hải không phải đánh thắng, mà là do Húc Thiết trúng độc mà ngất đi.

Một số người còn nói Giang Hải chẳng là cái đếch gì cả, trận đấu hôm đó chẳng là chỉ là một trận đấu giả.

Húc Thiết làm sao có thể không phải là đối thủ của Giang Hải được chứ, cho dù Giang Hải có tu luyện từ khi chưa lọt lòng mẹ, thì cũng tu luyện chẳng được bao nhiêu năm.

Hai người bọn họ đã thông đồng với nhau cả rồi. Thu tiền gửi xe, tiền vé, tiền ghế rồi...

Cuối cùng chia đôi.

Những người đi xem trận chiến chỉ là mấy củ tỏi bị lọt vỏ không thương tiếc.

Sau trận đấu đó, Húc Thiết trở về phương Bắc giống như một con rùa rụt cổ, không dám ló mặt nữa.

Những tin đồn này, không có gì để giải thích cả.

Húc Thiết càng ra vẻ như thể chột dạ, thì mọi người càng cho rằng Giang Hải chẳng là cái rắm gì cả, tất cả bọn họ đều bị trận đấu giả đó lừa cho một vố.

Mấy lời đồn đại như vậy Giang Hải cũng đều nghe qua, nhưng anh cũng chỉ cười nhẹ một tiếng.

Còn Hoành Độ Dương thì suýt nữa cười rớt nước mắt, đúng là đám người điếc không sợ súng.

Nếu như đánh giá thấp Giang Hải, không biết sẽ có bao nhiêu kẻ đến thành phố Giang Tư nộp mạng.

Anh chính là Đế vương.

Uống xong chén trà, Giang Hải đứng dậy rời đi.

Thư ký của Hoành Độ Dương nhẹ giọng hỏi: “Chủ tịch, những thứ nhà họ Doãn muốn điều tra...”

“Đưa cho anh ta.”

Hoành Độ Dương nghẹ giọng nói.

Thân phận của Giang Hải, cho dù có tìm được bao nhiêu thông tin, cũng chẳng thể giúp ích được gì cho nhà họ Doãn

Nhưng đối với Giang Hải mà nói, nhà họ Doãn cùng lắm chỉ là một chút rắc rối nhỏ, không thể trở thành mối đe dọa.

Nhắc nhở Giang Hải, chẳng qua cũng chỉ là muốn kết thêm một mối thiện duyên.

Cũng là đứng một bên nói với Giang Hải biết, ông ta sẽ cung cấp một số thông tin cho nhà họ Doãn. Suy cho cùng, đã là Hoàng tộc, đứng ở vị trí trung lập sẽ thích hợp hơn là làm người trong cuộc.

Giang Hải cũng hiểu điều đó, càng huống hồ mấy chuyện này muốn giấu cũng giấu không được.

Đồng thời, sau khi nói chuyện với Hoành Độ Dương xong, cũng cho Giang Hải một ý tưởng mới.

Tập đoàn Uyển Như cũng cần có hệ thống tình báo riêng.

Đế vương, muốn lấy được thông tin thì có rất nhiều cách, nhưng không có cách nào áp dụng được cho Tập đoàn Uyển Như.

Những gì Tập đoàn Uyển Như cần là một cơ cấu chuyên nghiệp

Nhưng, ai là người thích hợp nhất để xây dựng một hệ thống như vậy?

Không ngờ, Tần Hiên lại đưa ra một gợi ý cho bài toán khó.

“Nam Chiến rất thích hợp!”

Giang Hải nhướng mày: “Nói xem, tại sao lại thích hợp.”

“Nam Chiến đã ở trong thế giới ngầm nhiều năm như vậy, gặp gỡ không ít những người tài giỏi, điều quan trọng nhất là bây giờ anh ta đã bước chân ra khỏi thế giới ngầm.”

“Muốn lấy thông tin thì nhất định phải liên hệ với thế giới ngầm, chỗ đó người đông phức tạp, cũng sẽ moi được tin tức nhanh hơn.”

“Minh Khôn, mặc dù không còn là người của thế giới ngầm, nhưng anh ta lại có kết nối gần với chỗ đó.”

Giang Hải gật đầu, sau đó gọi Kiếm Thiến đến, bảo anh ta đi trao đổi với Minh Khôn, đồng thời, cũng đã điều đi một số nhân lực để cho Nam Chiến quản lý.

Giang Hải biết Nam Chiến sẽ không từ chối công việc này.

Bây giờ, trước tiên phải phát triển mạng lưới tình báo trong tỉnh Hải Đông, đợi sau khi phát triển tốt rồi thì sẽ tiến hành mở rộng ra bên ngoài.

Có một cục nam châm hút vàng như Tập đoàn Uyển Như, bao nhiêu người cũng có thể nuôi nổi.

Giang Hải muốn bồi dưỡng vợ mình trở thành nữ thần hàng đầu tại Phương Đông, đồng thời xây dựng Tập đoàn Uyển Như trở thành một tập đoàn công nghệ kỹ thuật nổi tiếng hàng đầu thế giới.

Nếu muốn đứng trên đỉnh thế giới, thông tin là rất quan trọng.

Ở phía Tây thành phố, các tòa nhà văn phòng ra vào tấp nập nên rất sôi động.

Tất cả các phòng ban của Tập đoàn Uyển Như đều đã chuyển đến địa điểm văn phòng mới.

Tuy nhiên, lễ ăn mừng vẫn chưa kịp tổ chức.

Thư ký mới của Cố Uyển Như, Lưu Phượng, là một sinh viên đại học mới tốt nghiệp, trông rất dễ thương, nói chuyện còn lộ ra hai lúm đồng tiền.

Tuy nhiên, thực lực rất tốt, công việc được giao đều làm rất nhanh và gọn gàng.

“Cố Tổng, chị xem một chút, đây là danh sách quà chúc mừng chúng ta vừa mới chuyển trụ sở công ty của các đối tác gửi tặng.”

“Bọn họ rất quan tâm đến động thái tiếp theo của Tập đoàn Uyển Như.”

“Có người còn kiến nghị, tập đoàn Uyển Như có nên tổ chức một bữa tiệc, một là để mọi người gặp mặt giao lưu với nhau, hai là để phổ biến một chút về phương hướng phát triển tiếp theo của tập đoàn Uyển Như.”

“Thậm chí, một số người còn muốn hợp tác với Tập đoàn Uyển Như ở những khía cạnh khác.”

Cố Uyển Như gật đầu, cô cũng không phải là không nghĩ tới chuyện này.

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!