Khi Triệu Lăng Tiêu về đến nhà thì thấy vợ của mình, Lý Tuyết Minh, và một người đàn ông cao lớn, điển trai đang đứng trò chuyện cạnh một chiếc Bentley.
Triệu Lăng Tiêu biết người đàn ông này, anh ta tên Viên Mục, là một người bạn thời đại học có tình cảm với Lý Tuyết Minh. Nghe nói anh ta tốt nghiệp ở nước ngoài, không ngờ lại về đúng lúc này.
€ó lẽ là Lý Tuyết Minh và Viên Mục trò chuyện quá chuyên chú nên không hề phát giác Triệu Lăng Tiêu đến.
Chợt nghe Viên Mục nói: “Minh Minh, anh không nghĩ là em lại kết hôn sớm như vậy”.
Lý Tuyết Minh vén tóc ra sau tai, ngẩng đầu nhìn Viên Mục và nói: “Sau khi tốt nghiệp, ông nội bắt em gả cho anh ấy”.
“Anh nghe nói tên Triệu Lăng Tiêu kia đến ở rể nhà em với hai bàn tay trắng, em ưu tú như vậy, sao phải gả cho một tên vô dụng thế chứ?”
Lý Tuyết Minh giải thích: “Lúc đó, ông nội bệnh nặng, đây là tâm nguyện duy nhất của ông, ông là người yêu thương em nhất, em không đành lòng từ chối ông”.
“Em cảm thấy chịu uất ức cả đời vì một người đàn ông như vậy đáng à?”
Lý Tuyết Minh thở dài và nói: “Có lẽ đây chính là số mệnh của eml”
“Vậy em còn phải bồi thường cho Phó Quân Duyệt bao nhiêu tiền?”
“Em đã bán nhà và xe rồi, nhưng vẫn còn thiếu 800 ngàn. Nếu không được nữa thì em định sẽ bán thiết bị của công ty, hẳn là sẽ bán được hơn 200 ngàn”.
“Hay là đừng bán thiết bị của công ty, anh có thể cho em mượn tiền. Anh tin với năng lực của em, chắc chắn sẽ có ngày đông sơn tái khởi”.
Lý Tuyết Minh nghe Viên Mục đồng ý cho mượn tiền, cô kích động hỏi: “Thật ư? Học trưởng Viên đồng ý cho em mượn tiền thật ư?”
“Đương nhiên là được”, Viên Mục khế gật đầu, sau đó bổ. sung thêm một câu: “Tuy nhiên, anh cho em mượn với một điều kiện”.
“Điều kiện gì, anh nói đi?” “Ly hôn với chồng em đi!”
Ánh mắt Viên Mục không chút kiêng nể ngắm nhìn vóc dáng uyển chuyển và mềm mại của Lý Tuyết Minh, anh ta hận không thể lập tức ôm cô vào ngực và hôn thẳm thiết.
“Việc này..”, Lý Tuyết Minh im lặng hồi lâu.
Chợt nghe Viên Mục nói: “Em cứ suy nghĩ đi, nếu như anh không cho em mượn tiền, có khả năng em sẽ bị kiện, phải ngồi tù. Cái nào nặng, cái nào nhẹ, mong em có thể hiểu rõ. Lại nói, một kẻ vô dụng như chồng em thì em cố gắng níu giữ để làm gì”
Đúng lúc này, Triệu Lăng Tiêu quát lên với Viên Mục: “Chó ngoan không cản đường, làm ơn tránh sang một bên!”
Viên Mục đang định nổi giận thì phát hiện người va vào. mình là Triệu Lăng Tiêu, chồng của Lý Tuyết Minh.
Triệu Lăng Tiêu hừ lạnh với Viên Mục, nói: “Tôi còn tưởng anh cho Minh Minh mượn tiền là có lòng tốt. Nào ngờ bánh ít đi, bánh quy lại, mục đích của anh là muốn phá vỡ hạnh phúc gia đình người khác. Anh muốn Minh Minh ly hôn à, mơ đi nhé! Thứ nhất, tình cảm giữa chúng tôi không hề tan vỡ, thứ hai, gia đình chúng tôi không có bạo lực gia đình, dù có đến cục dân chính thì người ta cũng không để bọn tôi ly hôn đâu”.
Viên Mục liếc nhìn Triệu Lăng Tiêu, thấy anh mang một đôi dép lê, hướng lên trên chút nữa là một cái quần sọt sọc ca-rô và một cái áo thun cổ tròn, trên vai còn vác một cái túi đan dùng để đựng gạo. Người đàn ông này đứng bên cạnh Lý Tuyết Minh hệt như công chúa và tên hề.
Trước khi xuất ngoại, Viên Mục đã từng gặp Triệu Lăng Tiêu. Khi đó Triệu Lăng Tiêu đang ăn nhờ ở đậu tại nhà họ Lý, anh ta và Lý Tuyết Minh vẫn còn chưa bàn đến chuyện hôn nhân.
Lại nói, Viên Mục khoác trên người áo sơ mi trắng kiểu công sở, bên dưới là quần tây được là phẳng phiu, tóc được chải ngược ra sau, vuốt keo bóng loáng, hoàn toàn phù hợp với hình tượng tinh anh trong giới thượng lưu, tạo thành sự tương phản vô cùng rõ nét so với vẻ ngoài xuề xòa của Triệu Lăng Tiêu.
“Triệu Lăng Tiêu, tôi khuyên anh nên ly hôn với Minh Minh đi, đó cũng là vì muốn tốt cho hai người. Chỉ cần anh chịu ly hôn, tôi sẽ mua lại căn nhà vốn dĩ của hai người và tặng cho anh, hơn nữa, tôi còn cho anh thêm 500 ngàn để nuôi dưỡng con gái. Còn nữa, chẳng lẽ anh ích kỷ đến mức trơ mắt nhìn Minh Minh ngồi tù vì không trả nổi tiền bồi thường cho Phó Quân Duyệt à?”
Triệu Lăng Tiêu nhíu mày, ánh mắt sắc bén như dao nhìn chăm chằm vào Viên Mục, cười khẩy: “Họ Viên kia, thôi giả nhân giả nghĩa đi! Triệu Lăng Tiêu này dù có nghèo cũng sẽ không bán vợ, càng không trơ mắt ngồi nhìn Minh Minh ngồi
tù “Minh Minh còn thiếu 800 ngàn nữa, hai người đã bán nhà