Triệu Lăng Tiêu nói với Lý Diệu Diệu, Lý Tuyết Minh bị viêm ruột thừa cấp tính, đã đưa vào trong phòng phẫu thuật rồi.
“Anh đang ở bệnh viện nào, em lập tức qua đó!”
“Bệnh viện Bình Thái!”
Hai mươi phút sau, Lý Diệu Diệu đã có mặt Bình Thái”.
Lý Diệu Diệu chân trước vừa đến thì chân sau bố mẹ vợ của Triệu Lăng Tiêu cũng có mặt. Không cần nghĩ cũng biết, là do Lý Diệu Diệu thông báo cho hai ông bà.
Đào Ái Hoa hung hăng mắng thẳng vào mặt Triệu Lăng Tiêu: “Triệu Lăng Tiêu, Minh Minh nhà tôi mà có mệnh hệ gì, để xem tôi tha cho cậu mới lạ đó?"
“Mẹ! Sao mẹ lại nói năng vô lý như thế, việc này thì liên quan gì đến Triệu Lăng Tiêu. Chị con là bị viêm ruột thừa cấp. tính mà”, Lý Diệu Diệu giải thích.
Đào Ái Hoa lạnh lùng hừ một tiếng: “Hừ! Con nhóc này con hiểu cái gì? Dạo trước nếu không phải vì lo lắng cho. chuyện kiện tụng của nó với bên Quân Duyệt, thì làm sao mà mắc bệnh này được. Còn không phải là bị Triệu Lăng Tiêu này gián tiếp hại à”.
Triệu Lăng Tiêu im re, anh khoanh tay trước ngực đi qua đi lại trên hành lang. Trong lòng anh còn đang mải lo lắng cho. an nguy của Lý Tuyết Minh, làm gì có sức lực mà đi cãi nhau với mẹ vợ.
“Cậu đừng có đi qua đi lại nữa, tôi nhìn mà bực bội thêm!”, mặt Đào Ái Hoa đầy vẻ mất kiên nhẫn, ngồi phịch xuống chiếc ghế dựa trong hành lang.
Lúc này, một người ăn mặc giống như y tá trưởng bước. lại, nói với nhóm người Tì Lăng Tiêu: “Chào anh, mới vừa có một gian phòng đơn trống ra, mọi người có muốn đặt không?”
“Muốn, muốn, muốn!”, Đào Ái Hoa vội cướp lời. “Vậy được, đi theo tôi làm thủ tục nhập phòng”.
Triệu Lăng Tiêu đang muốn đi theo, Đào Ái Hoa đã đứng dậy đi theo y tá trưởng rồi.
Rất nhanh, Đào Ái Hoa đã đầy vẻ bực bội quay lại, bà ta tức tối nói: “Cái bệnh viện này cũng quá là lừa đảo đi”.
“Sao thế mẹ?”, Lý Diệu Diệu hỏi.
Đào Ái Hoa nói: “Vừa rồi y tá trưởng kia rõ ràng nói là còn một căn phòng đơn trống ra, sau khi nhận được một cuộc điện thoại của chủ nhiệm khoa thì căn phòng này đã bị người †a đặt mất rồi. Thế không phải là lừa gạt chúng ta à?”
Lý Quốc Long nấy giờ vẫn luôn im lặng không nói gì, lúc này trầm giọng nói: “Thôi bỏ đi, bệnh viện là nơi chỉ dựa vào. quan hệ, chúng ta lại chẳng quen biết ai ở bệnh viện cả”.
Đào Ái Hoa vừa nghe thấy câu nói này của Lý Quốc Long chồng mình thì càng nổi giận. Bà ta chỉ vào đầu Lý Quốc Long hét lên: “Còn không phải là bởi vì đám đàn ông không có bản lĩnh gì như mấy người. Nếu không phải vì ông bố đã chết kia của ông cứ bắt Minh Minh phải gả cho Triệu Lăng Tiêu thì Minh Minh nhà chúng ta đã sớm gả cho người giàu có lại cao ráo đẹp trai rồi”.
Một vị trợ lý của bác sỹ đứng phía trước cửa phòng phẫu thuật lên tiếng quát Đào Ái Hoa: “Người nhà bệnh nhân nhỏ tiếng một chút!”
Đào Ái Hoa lúc này mới thôi, trợn mắt lườm Lý Quốc Long chồng mình xong lại trợn mắt lườm con rể Triệu Lăng Tiêu, thật đúng là càng nhìn càng thấy tức.
Lý Diệu Diệu nói: “Bệnh viện này sao lại thế, để con đi tìm bọn nọ nói cho ra nhế!”
Tính cách của cô nhóc này vô cùng thẳng thản, nói chuyện không hợp là sẽ cãi nhau với người ta ngay.
Đào Ái Hoa lo lắng con gái út nhà mình chịu thiệt, trợn mắt lườm Triệu Lăng Tiêu một cái nói: “Cậu còn ngây ra như phỗng làm gì? Còn không đi gọi Diệu Diệu quay lại”.
“Nhưng Minh Minh sắp ra khỏi phòng phẫu thuật rồi!”
“Minh Minh gả cho cái đồ bỏ đi như cậu, đúng là đen đủi tám đời. Đến Diệu Diệu còn biết phải tranh thủ lấy được phòng đơn cho chị nó, cái đồ bỏ đi như cậu lại chỉ biết đứng ở đây thờ ơ làm thỉnh”.
Triệu Lăng Tiêu bị Đào. Ái Hoa nói cho câm nín, đành vội vàng rời đi.
Trên đường đi tìm Diệu Diệu, Triệu Lăng Tiêu gọi điện cho Trần Thiên Hà, hỏi bác ấy có quen biết ai ở bệnh viện Bình Thái không?
“Cậu chủ, không phải không không biết đấy chứ? Bệnh viện Bình Thái là do chúng ta mở đó. Lúc đầu bảo cậu đi ký hợp đồng, cậu cũng không xem kỹ”.
Triệu Lăng Tiêu sau đó mới hơi nhíu mày, lúc đầu tài liệu phân chia gia sản phải dày đến gần bằng một quyển vở, bản thân anh làm gì có thời gian rảnh để đi xem những thứ đó. Chỉ ký tên của mình lên chỗ cần ký mà thôi.
“Bác Trần, Minh Minh ốm rồi! Trước đó y tá trưởng ở đây hỏi bọn con là có muốn lấy phòng đơn không, nhưng lúc bọn con đi làm thủ tục thì cô ta lại nhận được điện thoại của chủ nhiệm khoa, sau đó phòng đơn kia bị người khác đặt mất rồi. Bác mau gọi điện cho người chịu trách nhiệm ở bệnh viện, giúp con giải quyết việc này nhé”.
“Được, tôi lập tức gọi điện thoại”, Trần Thiên Hà nói xong liền ngắt điện thoại.
Triệu Lăng Tiêu sau khi tìm được em vợ Lý Diệu Diệu, nhìn thấy cô ấy đang cùng với nhóm y tá cãi nhau ầmï. Trong đó, có một người đàn ông trung niên đeo kính mặc áo blouse trắng, trông có vẻ như là một lãnh đạo cấp cao.
Chỉ nghe được Lý Diệu Diệu ầ của mấy người làm việc kiểu gì vậy, rõ ràng chủ động hỏi chúng tôi có muốn phòng đơn không, chúng tôi đến làm thủ tục thì lại nói là phòng đã bị người khác đặt rồi”.
“Cô gái à, việc đặt phòng quả thực đã được đặt xong từ sớm rồi. Chỉ là người bên quầy y tá không biết mà thôi”.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!