Buổi tối, nhìn vợ ôm con gái ngủ say, Triệu Lăng Tiêu nhẹ nhàng khép cửa lại.
Sau khi anh năm lên giường, đột nhiên điện thoại rung lên.
Anh cầm điện thoại lên xem thì thấy là cô em vợ Lý Diệu Diệu chuyển khoản cho mình 200 ngàn. Nhớ đến vụ tông xe lúc sáng, Triệu Lăng Tiêu ấn vào nút chuyển hoàn, chuyển lại cho Lý Diệu Diệu 200 ngàn kia.
Lý Diệu Diệu chỉ là một nữ sinh cấp ba, tuy điều kiện kinh tế của nhà mẹ vợ anh không tệ, nhưng tiền sinh hoạt của cô nhóc này đều phải mở miệng xin bố mẹ, không có nguồn tiền dư nào khác. Giờ Triệu Lăng Tiêu được chia tài sản đến hàng chục tỷ, đương nhiên sẽ không để tâm đến 200 ngàn này.
“Triệu Lăng Tiêu, anh có ý gì hả?”, Lý Diệu Diệu gửi tin nhắn đến.
Triệu Lăng Tiêu phản hồi: “Tiền này em cứ cứ giữ lại tiêu đi"
Lý Diệu Diệu lại chuyển 200 ngàn lại cho anh và nhẳn: “Tôi không cần tiền của anh. Anh đi vay 1 triệu, phải ký giấy bán thân 10 năm, sau này không được để chị tôi nuôi anh nữa đâu đấy!"
Tuy ngày thường, cô em vợ này vẫn luôn làm khó làm dễ Triệu Lăng Tiêu, hở ra là tìm cách để anh và Lý Tuyết Minh ly hôn. Nhưng khi người ngoài làm nhục anh, cô nhóc vẫn sẽ ra mặt thay anh, cho nên Triệu Lăng Tiêu biết, tâm địa Lý Diệu Diệu không xấu, “nghèo” mới chính là nguyên do của tất cả.
Thấy Lý Diệu Diệu kiên quyết không nhận tiền của mình, anh lại gửi một tin nhắn: “Diệu Diệu, sau này nếu có gặp chuyện gì thì cứ nói với anh rể, anh sẽ không trơ mắt nhìn em bị người ta ức hiếp đâu”.
Hừi Anh đừng tướng tôi cho anh một chút sắc mặt tốt thì có nghĩa là tôi đã chấp nhận anh là anh rể. Tôi biết rất rõ đấy, anh và chị tôi không tính là vợ chồng đâu. Hai người sống với nhau khổ như vậy, không bằng sớm tách ra đi. Còn nữa, đợi khi tôi tốt nghiệp, có thể kiếm được tiền, tôi sẽ cùng chị nuôi dạy Diệp Tử, cái tên vô dụng như anh nên cút xa một chút”.
Nhìn tin nhăn Lý Diệu Diệu gửi đến, Triệu Lăng Tiêu không khỏi cười khổ. Từ sau khi kết hôn, ngoại trừ lần say rượu kia khiến anh và Lý Tuyết Minh ở bên nhau thì gần như hai người không hề ngủ cùng nhau. Vốn dĩ Lý Tuyết Minh cũng không chào đón anh, ngoại trừ một tờ hôn thú thì thực tế hai người như người xa lạ, điểm chung duy nhất chắc có lẽ là con gái Tiểu Diệp Tử.
Nghĩ vẩn vơ một lúc, không biết từ lúc nào, Triệu Lăng Tiêu thiếp đi. Anh ngủ thẳng một giấc đến hừng đông.
Sáng hôm sau, Triệu Lăng Tiêu rời giường, làm điểm tâm. Trong căn nhà này, cơ bản là Lý Tuyết Minh chủ ngoại, Triệu Lăng Tiêu chủ nội. Nếu không sao anh lại có cái danh xưng “Ông nội trợ gia đình” được chứ!
Cũng đành thôi, bởi vì “cái chết” của mẹ mà Triệu Lăng Tiêu tức giận rời khỏi nhà, đi đến thành phố Lâm Giang cậy nhờ ông nội của Lý Tuyết Minh. Sau đó, anh ở rể nhà họ Lý, từ sau khi ông nội Lý Tuyết Minh chết đi, cũng không ai biết được thân phận thật sự của Triệu Lăng Tiêu.
Triệu Lăng Tiêu vẫn luôn ôm oán hận, không chịu liên hệ với bố của mình là Triệu Khiếu Thiên, anh cứ thế trải qua cuộc sống “ở rể” tại nhà họ Lý. Thực tế, một tên con rể suốt ngày chỉ biết ở nhà chăm con như anh vốn không được chào đón, sau này, Triệu Lăng Tiêu cũng nghĩ thoáng hơn, anh mặc kệ người khác nói gì về mình, trái lại, anh càng phóng túng bản thân, phát huy danh xưng “kẻ bất lực” của mình một cách vô cùng tinh tế.
Nấu xong bữa sáng, Triệu Lăng Tiêu đi gọi Lý Tuyết Minh và Tiểu Diệp Tử rời giường.
Tiểu Diệp Tử gào lên với Triệu Lăng Tiêu: “Ba ba! Mẹ sinh bệnh rồi!”
Triệu Lăng Tiêu bước nhanh đến bên giường, nhìn thấy mặt Lý Tuyết Minh tái nhợt, tay cô thì ôm lấy bụng.
“Sao rồi, Minh Minh?”
“Không biết! Cảm thấy bụng rất đau, còn buồn nôn, đêm qua em đã ói một trận rồi!", trông Lý Tuyết Minh rất khó chịu.
Triệu Lăng Tiêu chợt nhớ hôm nay là ngày cuối vợ Lý Diệu Diệu được nghỉ, nên anh đã lập tức gọi điện cho cô , em mau đến đây giúp anh trông nom Tiểu Diệp, chị em bệnh rồi, anh phải đưa cô ấy vào bệnh viện”.
Thời bây giờ, sau khi kết hôn, người trẻ tuổi thường không ở cùng với bố mẹ, tuy cuộc sống thoải mái hơn, nhưng chuyện đau đầu nhất chính là khi có việc thì chẳng tìm được ai trông chừng con cái giúp.
Nghe chị bị bệnh, lại nghĩ đến Tiểu Diệp Tử không ai chăm sóc, Lý Diệu Diệu liền đồng ý, cô ta nói sẽ lập tức lái xe qua.
Triệu Lăng Tiêu nói với Lý Diệu Diệu rằng chìa khóa được đặt bên dưới tấm thảm trước cửa.
Gọi điện xong, Triệu Lăng Tiêu quay sang nói với con gái: “Diệp Tử ngoan nhé, con ở nhà đợi lát nữa dì nhỏ sẽ qua đưa con đi nhà trẻ. Ba ba phải lập tức đưa mẹ con đến bệnh viện!”
“Ba ba cứ yên tâm! Con sẽ ngoan ngoãn ở nhà chờ dì nhỏ. đến”.
Triệu Lăng Tiêu ôm chầm lấy con gái, khẽ hôn lên má cô bé một cái rồi vội vàng giúp Lý Tuyết Minh thay quần áo.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!