“Minh Minh, người bạn đó có thể cho Triệu Lăng Tiêu mượn một lần đến 1 triệu, con đừng để tên nhóc này đem con bán đi mà con còn thay cậu ta đếm tiền đấy”.
“Mẹ! Mẹ đừng xen vào chuyện của con”. “Con.."
Đào Ái Hoa vô cùng tức giận, tính tình đứa con cả này của bà ta quá mức bướng bỉnh, thật sự là con gái lớn không dạy được nữa mà. Bà ta giận dỗi quay sang nói với con gái nhỏ Lý Diệu Diệu: “Diệu Diệu, sau này con có tìm bạn trai thì phải đề cao cảnh giác. Đừng có giống chị con, tìm về một thăng chồng vô dụng”.
“Mẹ! Cuộc hôn nhân này của chị là do ông nội làm chủ khi còn sống. Lúc đó mẹ và bố đều đồng ý, giờ sao lại trách chị con được?”
“Khi còn sống, ông nội con quen biết rất nhiều nhân vật lớn, nào biết lão già kia..”, Đào Ái Hoa lườm chồng mình, Lý Quốc Long, một cái: “Lúc đó mẹ chỉ nghĩ đáp ứng tâm nguyện của ông nội con mà thôi, ai ngờ chị con lại có bầu nhanh như. vậy đâu chứt”.
Triệu Lăng Tiêu bày ra dáng vẻ dầu muối không ăn, bất kể mọi người có nói anh thế nào thì anh cũng dửng dưng như chuyện không liên quan đến mình, căn bản là ở vào trạng thái phong bế.
Đào Ái Hoa càng nhìn Triệu Lăng Tiêu càng thấy tức giận.
Viên Mục nửa thật nửa đùa nói: “Lúc ấy con xuất ngoại, cũng không ngờ Minh Minh lại kết hôn sớm như vậy!”
“Đúng rồi! Viên Mục vốn xứng đôi với Minh Minh nhà chúng ta nhất mà!”, Đào Ái Hoa cười đến nỗi mắt híp lại chỉ còn một đường chỉ.
Âm thanh non nớt của Tiểu Diệp Tử vang lên: “Mọi người đừng nói ba con như vậy, ba sẽ rất buồn đấy. Hơn nữa, trong lòng con, mẹ con với ba con mới là trời sinh một đôi”.
“Diệp Tử, con còn nhỏ, không hiểu chuyện người lớn đâu”.
“Con không còn nhỏ nữa, qua sinh nhật năm nay là con
đã năm tuổi rồi”, nói xong, Tiểu Diệp Tử liền ngáp một cái.
Câu nói ngây ngô của Diệp Tử khiến tất cả những người trong bàn phì cười.
Triệu Lăng Tiêu cảm thấy tham gia bữa tiệc này thật lãng phí thời gian, anh quay sang nói với Lý Tuyết Minh: “Minh Minh, Diệp Tử mệt rồi, chúng ta về trước đi!”
“Được!”
Lý Tuyết Minh đứng lên, nói với bà cụ Đào: “Bà ngoại, bé con mệt rồi, chúng con về trước đây!”
Bà cụ Đào cũng không giữ lại, chỉ khẽ gật đầu.
Đào Ái Hoa liếc mắt ra hiệu với Viên Mục, Viên Mục ngầm hiểu liền đứng lên, xum xoe nói: “Minh Minh, để anh lái xe đưa mọi người về!”
“Không cần, chúng tôi có xe”.
“Không phải hai người đã bán xe rồi à?”, Viên Mục tỏ vẻ khó hiểu.
Lý Tuyết Minh giải thích: “Giờ Triệu Lăng Tiêu đang làm tài xế riêng cho người ta, khi họ không dùng đến xe, gia đình em có thể tùy ý sử dụng”.
Lý Diệu Diệu liền xen miệng, nói vô cùng khoa trương: “Mọi người không biết đâu, anh rể lái Phaeton trị giá hơn 2 triệu đấy”.
Nghe thấy Triệu Lăng Tiêu lái chiếc “Phaeton” có giá trị hơn 2 triệu, những người đang có mặt ở đây đều há hốc mồm kinh ngạc. Xem ra, ông chủ của Triệu Lăng Tiêu là một người rất có địa vị.
Triệu Lăng Tiêu liếc nhìn cô em vợ Lý Diệu Diệu bằng ánh mắt yêu thương, rồi bày ra dáng vẻ kiêu ngạo, ôm lấy Tiểu Diệp Tử và dẫn vợ mình, Lý Tuyết Minh, đi ra ngoài.
Viên Mục bị mất mặt, ở chỗ này anh ta chỉ là người ngoài, nên cũng không còn mặt mũi ngồi tiếp, bèn lấy cớ có việc rời đi.
Con rể của Đào Ái Quyên, cái người làm ở Cục Công Thương, cười nhạo: “Một tên tài xế mà thôi, có gì hay mà khoe khoang?”
“Anh rể họ à, anh đang ganh tị đấy à? Em nghe nói ông chủ của anh rể em rất giàu đấy!”
Lý Diệu Diệu cũng không biết ông chủ của Triệu Lăng Tiêu là ai, nhưng cô ta không ưa vị “anh rể họ” nhà dì ba mình, vì cái tên này luôn châm chọc, khiêu khích gia đình cô ta.
“Có tiền thì cũng là của ông chủ anh ta, còn tên Triệu Lăng Tiêu đó vẫn chỉ là kẻ làm công mà thôi”.
“Nhưng vẫn mạnh hơn anh nha, cả ngày chỉ biết làm một con chó lông xù bám theo cục trưởng của anh”.
Nghe đến đấy, Đào Ái Quyên liền xụ mặt, lạnh giọng nói: “Diệu Diệu! Con đang nói gì đấy hả?”
“ƠI Con nói sai rồi! Không nên gọi là chó lông xù, phải gọi là chó theo đuôi mới đúng!”, nói xong, cô ta đứng lên: “Con no rồi, xin phép về trước”, rồi không để ý đến mọi người, cô ta cứ thế mang theo ba lô đi ra ngoài.
Đào Ái Quyên tức run người, chỉ vào Đào Ái Hoa nói: “Chị hai, chị nhìn xem con nhà chị kìa, chị dạy dỗ thế nào vậy? Đúng là vô giáo dục mài”
“Nhà cô dạy con cũng không tốt đến đâu đâu!”, Đào Ái Hoa thẳng thừng đáp trả em gái Đào Ái Quyên.
Bà cụ Đào vỗ mạnh xuống bàn một cái, phát ra một tiếng “rầm', rồi nói: “Đủ rồi! Trẻ con không hiểu chuyện, các anh chị lớn đến vậy cũng không hiểu chuyện à? Gia hòa vạn sự hưng, nhìn các anh chị mà xem, mỗi ngày chỉ biết lục đục với nhau. Bà già này cũng không muốn nặng lời, tôi nói thẳng, nếu trong các anh chị, người nào không ra sức thúc đẩy quan hệ hợp tác với Tập đoàn Lăng Nhật, thì đừng trách sao tôi không cho các anh chị dù chỉ một xu”.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!