Triệu Lăng Tiêu chở theo Nông Tuyền lái xe như bay, không biết dọc đường đã vượt qua bao nhiêu đèn đỏ, chẳng mấy chốc đã đến một trường mẫu giáo thực nghiệm của thành phố Lâm Giang.
Tô Lâm đã đợi sẵn ở cổng, thấy Triệu Lăng Tiêu dẫn theo một người đàn ông trông giống như công nhân đi tới liền tiến lên nói với anh: “Anh Triệu, chuyện là thế này, hãy nghe tôi nói!”
Triệu Lăng Tiêu đè nén lửa giận nghe Tô Lâm thuật lại đầu đuôi câu chuyện.
Hóa ra trong lúc Diệp Tử tranh giành đồ chơi đã vô tình đẩy ngã một bạn nhỏ khác. May mắn là Tô Lâm kịp thời phát hiện và yêu cầu Diệp Tử xin lỗi đứa nhỏ đó. Chẳng ngờ xin lỗi xong nhưng bé trai đó vẫn nẵng nặc không nghe, nhân lúc Tô Lâm không chú ý lại đánh nhau với Diệp Tử. Kết quả không đánh thẳng được cô bé nên đã khóc lóc đòi gặp ba mẹ mình.
Khi ba của bé trai đến trường mẫu giáo, nhìn thấy hai vệt máu trên cánh tay con trai mình, máu nóng lên đầu căn bản không nghe lọt tai bất cứ điều gì liền quăng cho Diệp Tử hai bạt tai. Còn kêu Tô Lâm gọi ngay cho phụ huynh của Diệp Tử tới đưa con trai của anh ta tới bệnh viện kiểm tra và tiêm phòng "uốn ván".
Sau khi kể xong ngọn nguồn, nhìn thấy vẻ mặt u ám của Triệu Lăng Tiêu giống như núi lửa đã đứng trên bờ vực phun trào, Tô Lâm vội khuyên nhủ: "Ba Diệp Tử à, trẻ con gây lộn là chuyện bình thường, phụ huynh các anh gặp mặt nhất định phải bình tĩnh thương lượng, tuyệt đối không thể đánh nhau tiếp! Người thua phải tới bệnh viện nhưng người thắng thì phải ngồi tù đó!"
Ánh nhìn của Triệu Lăng Tiêu sắc lạnh như băng, một tay anh đút trong túi quần, nói với Tô Lâm: "Cảm ơn ý tốt của cô giáo Tô, cô cứ dẫn tôi tới gặp phụ huynh đó đi!..."
Trong phòng bảo vệ của trường, Triệu Lăng Tiêu cuối cùng cũng gặp được vị phụ huynh đó.
Ba đứa nhỏ là một người thanh niên cao to vạm vỡ, khoảng hai mươi tám hai mươi chín tuổi, trên cổ đeo một sợi dây chuyền vàng to bằng ngón tay út, để đầu đinh, trông giống như một hộ nhà giàu mới nổi, nhưng cũng không khác gì một kẻ lưu manh.
Tô Lâm giới thiệu: "Anh Ngưu, vị này chính là anh Triệu, ba của bé Diệp Tử".
"Anh Triệu, đây là ba của Ngưu Ngưu. Hai anh đều là người trưởng thành, có gì chúng ta từ từ nói".
Gã đàn ông họ Ngưu cùng T¡ Lăng Tiêu ban mắt nhìn nhau, đều không đoái hoài tới lời Tô Lâm vừa nói.
Chỉ nghe gã mở lời: "Con gái anh cào con trai rách da, anh xem chuyện này phải giải quyết như thế nào đây?"
Triệu Lăng Tiêu không đáp ngay mà quay đầu nói với Tô Lâm: "Cô giáo Tô, phiền cô dẫn bọn trẻ đến đây trước, tôi cần phải xem qua vết thương của chúng mới quyết định được".
"Được!"
Trái tim Tô Lâm từ đầu tới cuối vẫn luôn treo lơ lửng, lo sợ Triệu Lăng Tiêu và ba của Ngưu Ngưu sẽ đánh nhau.
Sau khi được dẫn tới, hai đứa trẻ lần lượt chạy đến bên ba mình.
Triệu Lăng Tiêu thấy con gái tuy rằng không bị thương nhưng trên khuôn mặt nhỏ nhắn hẳn rõ vết bàn tay, còn trên hai cánh tay của bé trai tên Ngưu Ngưu kia đều có vết máu bị cào.
Nhìn vết thương mà nói đúng là cậu bé Ngưu Ngưu kia bị thương nghiêm trọng hơn một chút nhưng dấu tay đỏ hồng trên má Diệp Tử rõ ràng là bị người lớn đánh mà ra.
Trẻ con đánh nhau không biết nặng nhẹ, bồi thường thiệt hại là điều dễ hiểu nhưng anh sao có thể dễ dàng bỏ qua cho việc một người lớn nhúng tay vào chuyện của bọn nhỏ.
Ba của Ngưu Ngưu bạnh quai hàm nói: “Này, đã nhìn thấy chưa, hai cánh tay con trai tôi đều bị con gái anh cào chảy máu rồi, anh có phải nên bồi thường hay không?”
“Phải bồi thường chứ! Tiền thuốc của đứa nhỏ tôi sẽ trải”
“Ngoài ra, ai biết được trong móng tay của con anh có vi khuẩn hay không, ngộ lỡ bị nhiễm trùng thì rắc rối to rồi, cho nên phải tiêm phòng uốn ván cho thăng nhỏ nữa chứ?”
“Được, nên làm như vậy!”
Triệu Lăng Tiêu chỉ vào dấu năm ngón tay trên gương mặt Diệp Tử, hỏi ngược lại: “Anh Ngưu, dấu tay trên mặt con gái tôi là do anh đánh sao?”
"Đúng vậy, là tôi đánh đó! Ba mẹ như anh không dạy được con bé nên tôi chỉ có thể thay anh dạy bảo nó một chút. Đấy là chỉ tát con gái anh hai cái nhẹ nhàng thôi đấy nhé, nếu không với lực tay của tôi, một tát đã đủ đánh bay con bé ra ngoài rồi”.
Tuyền ngốc nghe vậy sao có thể kìm nén được nữa, lập tức tiến lên muốn đánh ba của Ngưu Ngưu, nhưng lại bị một ánh mắt của Triệu Lăng Tiêu ngăn cản lại.
Triệu Lăng Tiêu hiền từ sờ lên gương mặt của Diệp Tử, đau lòng hỏi: “Diệp Tử, còn đau không”
“Ba ba, lúc mới bị đánh thì có đau một chút, nhưng bây giờ không còn nữa rồi”.
Ba của Ngưu Ngưu nhanh nhảu tiếp lời: “Thế nào, tôi nói
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!