Lâm Thanh Âm bị mắng đến choáng váng, vẻ mặt ngơ ngác nhìn Trần Thiết, cái tên đáng chết này lấy tư cách gì mà dạy bảo cô trẳng trợn như vậy?
“Anh...” Cô giơ tay tức giận chỉ vào Trần Thiết, cô vừa định phản bác thì lại bị Trần Thiết cắt ngang trước.
“Im miệng, đồ đàn bà phá của nhà cô” Vẻ mặt Trần Thiết hận sắt không thành thép phất tay nói: “Đứng sang một bên đi, việc này giao cho tôi xử lý, nhìn thấy dáng vẻ cô rõ ràng rất tức giận lại cố tình lựa chọn cách thỏa hiệp làm tôi rất khó chịu.”
Lâm Thanh Âm suýt chút nữa tức hộc máu, ngực cô không ngừng phập phồng vì tức giận, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, ấm ức không chịu được.
“Trần Thiết à Trần Thiết, anh quả thực là một miếng sắt vụn vừa cứng vừa xấu, mở miệng liền chửi bới người. Chuyện của tôi cần gì anh quan tâm, đồ khốn kiếp...” Lâm Thanh Âm mắng chửi Trần Thiết điên cuồng trong lòng, cô thật sự tức. chết đi được.
Bộ dáng tức giận thở phì phì hiện tại của cô lại trông có vẻ mảnh mai đáng yêu, cực kỳ khiến người ta thương xót, có điều, ở trong mắt Trần Thiết lại chỉ cảm thấy người phụ nữ này. thật sự không cứu nổi.
Bị ấm ức thì phải phản kích lại, bộ dạng thở phì phì hốc mắt rưng rưng như vậy là sao? Không có tiền đồ.
Tên dế nhũi này cũng sẽ không cảm thấy dáng vẻ tức giận hiện tại của Lâm Thanh Âm không liên quan gì đến Lâm Vĩ, ngược lại chính hắn mới là nguyên nhân làm cô tức giận vậy.
Trần Thiết không để ý tới Lâm Thanh Âm nữa mà nhìn về phía Lâm Vĩ, mặt đầy khinh bỉ nói: “Anh ức hiếp người nhà của mình còn dám vươn tay ra đòi tiền, về đạo lý thì người như anh thật không phải là đàn ông”
Lâm Vĩ nhất thời tức giận không nhẹ, từ khía cạnh này thì Trần Thiết thực sự có tố chất độc miệng, bất kể là ai, chỉ cần hắn nói một hoặc hai câu là có thể làm người ta tức chết.
“Mày mới không phải đàn ông, cả nhà mày không phải đàn ông, nhanh cút đi cho tao nếu không hôm nay tao sẽ cho mày đẹp mặt.” Lâm Vĩ âm trầm nói, nếu có thể làm được thì gã hận không thể một chân đá bay Trần Thiết đập vào tường ngay bây giờ.
Trần Thiết nhếch miệng cười, đột nhiên vươn tay ra giật lấy thẻ ngân hàng từ trong tay Lâm Vĩ, sau đó kéo áo trước ngực Lâm Vĩ, nhẹ nhàng nhấc cả người Lâm Vĩ lên cao.
“Nào nào, nếu anh thật sự là đàn ông, vậy anh nói xem hôm nay muốn làm tôi đẹp mắt như thế nào?”
Trong lòng Lâm Vĩ hoảng hốt, hai chân không ngừng đá vào chân hẳn, Trần Thiết dùng một tay nhấc gã lên làm cho. gã biết rõ thân thủ của Trần Thiết đáng sợ hơn gã suy đoán.
“Thả tao xuống, Trần Thiết, dù cho bây giờ mày có thể đánh tao thì sao, tao về gia tộc cáo trạng linh tinh, đến lúc đó cả mày và Lâm Thanh Âm đều phải khóc lóc cầu xin tao tha thứ” Lâm Vĩ rất sợ hãi nhưng vẫn chưa mất bình tĩnh, gã lập tức lấy gia tộc ra đe dọa.
Theo gã nghĩ, nếu Trần Thiết làm con rể nhà họ Lâm thì không thể không kiêng ky cái nhìn của những người nhà họ Lâm, đến lúc đó chỉ cần gã liên hợp với hầu hết người trong gia tộc là có thể dễ dàng xử lý Lâm Thanh Âm và tên nhà quê Trần Thiết này rồi.
Một con rể tự tìm tới cửa thì có thể phản trời hay sao.
Nhưng điều gã không bao giờ ngờ tới là, Trần Thiết mà biết để ý tới cái nhìn của người khác chết liền, anh không chọc tôi thì anh bình yên vô sự nhưng một khi anh chọc tới tôi vậy đương nhiên tôi chỉ có thể tận lực ra tay.
Một tay Trần Thiết vừa xách Lâm Vĩ vừa bĩu môi, nếu không phải lão già sư phụ kia sống chết muốn hẳn tới nhà này làm con rể thì còn lâu hắn mới nguyện ý tới đây.
Nếu hiện tại hắn đã tính toán giả vờ kết hôn với Lâm
Thanh Âm thì cũng không thể để người khác cưỡi trên đầu trên cổ làm mưa làm gió.
Nhìn Lâm Vĩ đang vùng vẫy tay chân, hẳn cười ha ha rồi nói: “Một kẻ chỉ biết ức hiếp kẻ yếu như anh mà cũng dám yêu cầu tôi quỳ gối cầu xin tha thứ? Đương nhiên nếu bây giờ anh quỳ xuống xin tôi tha thứ thì ngược lại tôi có thể buông tha cho anh”
“Hừ, một người tự mình tới cửa nhận làm con rể như mày mà thật sự cho rằng tao sẽ sợ mày sao? Nếu có bản lĩnh thì đánh chết tao đi, nếu không cứ chờ xem.” Lâm Vĩ mạnh miệng nói.
Gã chắc chẳn Trần Thiết tuyệt đối không dám làm gì mình, gã cũng không tính lấy mười triệu kia nữa, hôm nay coi như bỏ qua, gã nhất định sẽ quay lại hung hăng báo thù.
Trần Thiết có đánh giỏi thế nào đi chăng nữa nhưng một người có thể đánh được bao nhiêu người, gã đã quyết định sau này sẽ tìm người tới làm Trần Thiết phế đi, dạy cho Trần Thiết một bài học cả đời khó quên.
“Rất tốt, rất tốt, tôi thích loại người mạnh miệng như anh, như vậy mới thú vị, yên tâm, tôi sẽ không đánh anh, quên chưa nói với anh, ngoại trừ biết đánh nhau ra thì y thuật của tôi cũng rất lợi hại” Trần Thiết vung tay ném Lâm Vĩ xuống đất, vừa nghiền ngẫm vừa cười nói.
Lâm Vĩ ngã ở trên mặt đất, đau đến hít thở dồn dập, đồng thời cũng hơi ngây ngốc, gã liếc nhìn Trần Thiết, vô cùng tức giận nói: “Y thuật của mày lợi hại thì liên quan quái gì tới tao, không dám ra tay đánh tao, phải chăng là sợ rồi?”
Trần Thiết cười ha ha rồi nói: “Chỉ dựa vào anh vẫn chưa đáng làm tôi sợ, hơn nữa tôi đã nói tôi có y thuật, chuyện này tuyệt đối có liên quan tới anh”
Trần Thiết mỉm cười tiến đến gần Lâm Vĩ, từ trên cao nhìn xuống chằm chäm vào tên phiền phức khiến người ta chán ghét này, hắn đưa tay sờ trong ngực rồi đột nhiên lấy ra một cây châm bạc dài nhỏ.
“Tôi biết một phương pháp châm cứu rất thần kỳ, tác dụng của nó là làm người ta bất lực, anh hiểu ý của từ bất lực đúng không, chính là làm anh từ nay về sau chỉ có thể sử dụng cái thứ kia để đi tiểu, muốn làm chuyện khác cũng chỉ hữu tâm vô lực, ha ha, vẫn chưa có người nào để tôi thử nghiệm, hiện giờ đúng lúc thử trên người anh xem sao.”
Lâm Thanh Âm đứng bên cạnh lập tức đỏ bừng mặt, trong lòng tràn đầy chán ghét, Trần Thiết, tên khốn này thật đúng là cái gì cũng nói ra được, mẹ nó, thật không biết xấu hổ.
Trong lòng Lâm Vĩ có chút sợ hãi, không nói đến việc Trần Thiết thực sự có bản lĩnh phế gã hay không, chỉ cần bị cây châm bạc trong tay Trần Thiết đâm mấy phát vào người gã cũng có thể đau chết người rồi.
“Mày muốn làm gì, nếu mày dám chạm vào tao thì tao nhất định sẽ sống chết với mày.” Lâm Vĩ nhảy dựng lên từ trên mặt đất, theo bản năng lùi lại mấy bước, gã thật sự sợ Trần Thiết, giọng điệu cũng có phần gay gắt hơn.
“Sợ rồi à? Tôi cho anh thêm một cơ hội nữa, lập tức xin lỗi Lâm Thanh Âm, nếu không đừng trách tôi thật sự biến anh thành thái giám.” Sắc mặt Trần Thiết trở nên nghiêm túc, lạnh lùng nói.
Trước khi hủy bỏ hôn ước thì hẳn sẽ không trơ mắt nhìn Lâm Thanh Âm bị bắt nạt, dù hắn không thích Lâm Thanh Âm nhưng dù sao Lâm Thanh Âm vẫn là người vợ trên danh nghĩa của hẳn không phải sao?
Đây là nguyên tắc của hắn, tuyệt không để người nhà chịu ấm ức, tạm thời trong lòng hắn, Lâm Thanh Âm vẫn có thể coi là người nhà của mình.
Đương nhiên hắn cũng không có ý định làm mọi chuyện quá mức, Lâm Vĩ nói chuyện quá đáng nhưng chỉ cần bây giờ gã hối lỗi thì buông tha cho gã một lần cũng không sao.
Có điều, mặc dù Lâm Vĩ sợ Trần Thiết nhưng lại có tính khí của con nhà giàu, kiêu căng ngạo mạn quen rồi nên bây giờ bảo gã hạ mình xin lỗi, thật sự gã không làm được.
Hơn nữa từ trước tới nay đều là Lâm Vĩ lên mặt với Lâm Thanh Âm, muốn gã cúi đầu trước mặt Lâm Thanh Âm ư, chuyện này tuyệt đối không thể nào, nếu hôm nay gã cúi đầu nhận sai thì về sau còn mặt mũi nào nữa.
“Trần Thiết, chắc là mày mới vừa từ trong núi ra nên ngu dốt không biết sợ, hôm nay mày đắc tội với tao có nghĩ đến hậu quả sau này không? Cho dù có Lâm Thanh Âm che chở mày thì tao cũng có rất nhiều cách làm mày sống không bằng. chết, không phải chỉ có chút bản lĩnh là có thể không sợ gì, sự nhục nhã mà mày làm với tao ngày hôm nay tao sẽ đền đáp mày gấp trăm lần”
Lâm Vĩ nhìn chăm chăm Trần Thiết, nghiến răng nghiến lợi nói.
Trần Thiết không kiên nhẫn xua tay nói: “Nói nhảm nhiều thế, ý của anh là không có ý định xin lỗi chứ gì?”
“Tao nói này, mày nha, có bản lĩnh cứ tới chơi chết tao đi, một tên dế nhũi cũng muốn tao cúi đầu, nằm mơ” Lâm Vĩ trừng mắt, quát lên với sắc mặt dữ tợn.
Lời này này tương đối mạnh miệng, nhưng vừa dứt lời, gã chợt cảm thấy bụng dưới đột nhiên giống như bị kiến cần vài cái, có chút đau đớn, gã lập tức kinh hãi lùi lại vài bước, hai mắt nhìn Trần Thiết giống như nhìn thấy quỷ vậy.
Gã vừa dứt lời, Trần Thiết thế mà lại dùng tốc độ nhanh đến không thể tượng tượng tiến tới gần gã, giơ tay lên đâm vài mũi kim vào bụng dưới của gã làm gã sợ tới mức suýt chút nữa hét lên.
Gã vội vàng cởi áo ra thì phát hiện bụng có mấy vết đỏ do. bị kim đâm, sắc mặt lập tức trở nên cực kỳ khó coi, thân thể run rẩy, trong lòng cũng có chút hoảng loạn nhìn chăm chằm Trần Thiết, gã gào lên: “Đáng chết, mày đã làm gì tao?”
“Ha ha, chúc mừng anh, từ nay về sau anh có thể trải nghiệm tư vị làm thái giám, về bộ phận kia của anh cũng y như bộ phận phụ nữ, về sau sẽ không dễ dàng sử dụng. Đương nhiên chừng nào anh thừa nhận sai lầm thì tôi sẽ giúp anh chữa khỏi, bây giờ anh có thể cút Trần Thiết nói với nụ cười xấu xa trên khuôn mặt.
Trong lòng Lâm Vĩ đập thình thích nửa tin nửa ngờ, gã không thể tin được Trần Thiết chỉ tùy tiện châm mấy kim là có thể làm bộ phận nào đó của gã bị phế.
“Chuyện hôm nay tao sẽ nhớ kỹ, chúng ta cứ chờ xem.” Có điều, ở lại đây lâu hơn nữa cũng chỉ rước lấy sự sỉ nhục nên gã hừ lạnh, tràn ngập hận ý nhìn Lâm Thanh Âm và Trần Thiết rồi buông một câu tàn nhãn, sau đó tức giận rời đi.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!