Tiếp tục ư? Tiếp tục cái đầu mày đấy, Lâm Vĩ nhìn thấy trên tay mình chỉ còn lại nửa đoạn gậy sắt, lại nhìn Trần Thiết như chưa xảy ra chuyện gì, gã hoàn toàn trợn tròn mắt.
Gậy sắt trong tay gã rất to, thông thường, cho dù là người cường tráng đến đâu nhưng đã bị gậy sắt to băng cánh tay này nện mạnh vài cái cũng phải nằm xuống, suy cho cùng thì người làm sao có thể chịu đựng được một gậy sắt.
Mà bây giờ, thật sự chỉ mới một cú đấm mà Trần Thiết đã làm gãy gậy sắt, quá vô lý, chuyện trái với lẽ thường như thế làm sao có thể khiến người ta bình tĩnh.
Lâm Thanh Âm cũng ngạc nhiên không kém, lúc trước Trần Thiết đã cứu người ở trước xe thể thao với tốc độ nhanh như chớp, điều này đã làm cho cô cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Bây giờ nhìn thấy tư thế dùng một cú đấm này của Trần Thiết đã làm gãy gậy sắt, làm cho cô hiểu được, chưa nói đến cái khác, ít nhất vẫn thể hiện rõ một điều là thân thủ của Trần Thiết chắc chắn rất lợi hại.
Đương nhiên, điều này cũng không thay đổi được sự thật trong lòng cô - Trần Thiết chính là dế nhữi, hơn nữa ánh mắt hắn chắc chắn là mù rồi, nếu không sao có thể ghét bỏ cô như vậy?
Rất vô lý nha.
“Mày, làm sao mày có thể...” Lâm Vĩ mở miệng, giọng nói đã có chút run rẩy.
Gã đã không còn kiêu ngạo như trước, có vẻ ngạc nhiên nghỉ ngờ, một cú đấm đã đánh gãy gậy sảt của Trần Thiết làm cho gã kinh sợ.
Trần Thiết híp mắt lại, mất kiên nhẫn nói: “Còn muốn ra tay nữa không? Không ra tay nữa thì xin lỗi đi, xin lỗi Thanh Âm, Thanh Âm là người phụ nữ của tôi, chỉ có tôi mới có thể đánh và mắng cô ấy, nhưng anh thì không được, nếu không xin lỗi, tôi sẽ đánh chết anh.”
Người này không hề nói chuyện quanh co lòng vòng, trong lòng nghĩ sao thì nói vậy.
Những việc hắn đang làm bây giờ thật ra là đang bảo vệ Lâm Thanh Âm, nhưng lúc vừa nói ra câu này lại khiến Lâm Thanh Âm lập tức nhướng mày, âm thầm căn răng.
“Dế nhũi chết tiệt, khốn khiếp vô sỉ, có quỷ mới là người phụ nữ của anh, dựa vào cái gì mà anh có thể đánh có thể mằng tôi” Lâm Thanh Âm âm thầm mảng Trần Thiết té tát, nếu như không phải Lâm Vĩ còn ở đây, cô hận không thể bóp chết con dế nhũi này.
“Xin lỗi? Tao sẽ không xin lỗi, mày là chồng sắp cưới của Thanh Âm đúng không, có lẽ thân thủ của mày không tệ, nhưng tao nói cho mày biết, rất nhiêu chuyện không phải biết đánh nhau là có thể giải quyết, ví dụ như, mày cho rằng mày. bảo vệ được Thanh Âm sao, sớm muộn gì, cậu ấm nhà họ Nguyễn hay những công tử bột khác cũng nhất định sẽ đưa nó lên giường. Còn mày, kết cục cũng chäc chẳn rất thảm, biết đánh nhau nhưng lại không có chút năng lực gì khác, mày. cho rằng mày có thể chống lại trời sao?”
Vốn dĩ còn kinh ngạc với cú đấm kia của Trần Thiết, nhưng vừa nghe thấy Trần Thiết bảo gã xin lỗi, Lâm Vĩ lại nhịn không được cười lạnh, muốn gã đi xin lỗi là chuyện không thể nào.
Trần Thiết có thể đánh nữa nhưng chẳng lẽ lại thật sự dám đánh chết gã sao, hơn nữa gã nhớ không lầm, Trần Thiết xem như là con rể tự tìm tới cửa nhà họ Lâm, gã cần phải sợ một con rể tự tìm tới cửa sao.
Bỏ qua ngày hôm nay, về sau gã có thừa cách để xử lý tên Trần Thiết này, muốn gã cúi đầu trước mặt Lâm Thanh Âm sao, không đời nào có chuyện này.
Thật ra Lâm Vĩ nói cũng có lý, không có thực lực cường đại thì đương nhiên là khó có thể bảo vệ được người mình muốn bảo vệ, điều này không sai.
Nhưng không may là Trần Thiết cảm thấy mình có thực lực này, hắn không chỉ có thể đánh nhau mà còn đánh rất lợi hại, hơn nữa, ngoại trừ đánh nhau ra, năng lực ở các phương diện khác của hắn cũng không tệ, điều này nhờ vào việc hẳn có một sư phụ lợi hại.
Lắc lắc đầu, Trần Thiết trêu tức nói: “Chỉ dựa vào những lời này của anh sao, hôm nay tôi sẽ không dễ dàng bỏ qua cho anh đâu, anh không cần quan tâm đến kết cục sau này. của tôi thế nào, nhưng kết cục hôm nay của anh chắc chẳn sẽ rất thảm, tôi sẽ đánh gãy chân anh”
“Bỏ đi, Trần Thiết, đừng ra tay nữa, hôm nay tôi nợ anh một ân tình, cám ơn anh đã giúp tôi” Lâm Thanh Âm lại lần nữa ngăn cản Trần Thiết, nói.
Cô không muốn phát sinh thêm chuyện gì nữa, hơn nữa đúng như Lâm Vĩ nói, Trần Thiết chỉ có thể bảo vệ cô nhất thời chứ không bảo vệ được cô cả đời, cô không muốn nợ Trần Thiết quá nhiều ân tình, đặc biệt là sau khi cô và Trần Thiết quyết định kết hôn giả.
Trần Thiết rất bất mãn với Lâm Thanh Âm, người khác đã tìm đến cửa bắt nạt mà còn muốn yên ổn, người phụ nữ này đúng là ngu ngốc.
Chỉ có điều, Lâm Thanh Âm và Lâm Vĩ là quan hệ anh em họ, cho dù bị anh mình châm chọc khiêu khích thì Lâm Thanh Âm vẫn quyết định nén giận, nghĩ lại, hẳn cũng không có ý định xía vào, dù sao người chịu thiệt cũng không phải hắn.
Thấy Trần Thiết cuối cùng cũng nghe lời bình tĩnh lại, Lâm Thanh Âm thở phào nhẹ nhõm, lại nhìn về phía Lâm Vĩ, nói: “Mời anh rời khỏi nơi này, đây là chỗ ở riêng của tôi, không phải nhà tổ của nhà họ Lâm, không phải chỗ anh muốn tới thì tới”
Tuy nhiên, khi một người bộc lộ mặt yếu đuối của mình, điều đó thường đổi lấy sự nhạo báng không kiêng nể gì của người khác.
Nghe Lâm Thanh Âm nói xong, Lâm Vĩ híp mắt nở nụ cười, hoàn toàn không định bỏ qua lúc này, gã cười lạnh nói: “Biệt thự này là chỗ ở riêng của mày không sai, nhưng không nhờ có gia tộc, mày cho rằng mày có thể ở được một căn nhà như vậy sao? Nếu như không có gia tộc thì không biết mày đã trở thành đồ chơi của thằng đàn ông nào đó từ lâu rồi, nói cách khác, mọi thứ mà mày có đều là của gia tộc cho, mày có tư cách gì đuổi tao đi?”
“Lâm Vĩ, anh đừng có quá đáng, tôi nhường nhịn anh đủ lắm rồi, cho dù trong lòng anh không nhớ ân tình, không coi tôi là em gái họ thì cũng không cần vũ nhục tôi như thế. Tập đoàn Thanh Uyển cùng với biệt thự này đều là do cha mẹ tôi đã để lại cho tôi khi còn sống, có liên quan gì đến gia tộc chứ?”
Tròng mắt Lâm Thanh Âm đỏ hoe, nước mắt trực trào rơi xuống, từ nhỏ cô đã không còn cha mẹ, từ bé đã lớn đã phải chịu không biết bao nhiêu uất ức, trong lòng cô thật ra đã dần quen với sự lạnh lùng của những người khác trong gia tộc.
Nhưng bây giờ, nghe Lâm Vĩ nói những lời vô tình và xúc phạm như vậy, cô vẫn cảm thấy vô cùng tức giận và không kìm nén được sự đau khổ.
Vốn là người một nhà, tại sao phải nói những câu tàn nhẫn đến mức này chứ?
Lâm Vĩ cười ha hả, vẻ mặt liên tục thay đổi, tình thân chẳng đáng là gì so với quyền lợi trước mắt cả, Lâm Thanh Âm chỉ là một người phụ nữ, lại quản lý một công ty lớn như tập đoàn Thanh Uyển, trong gia tộc ai không đỏ mắt chứ?
Hễ là có một chút cơ hội, gã sẽ không từ bỏ việc đoạt lại tập đoàn Thanh Uyển từ trong tay Lâm Thanh Âm, mà bây giờ. lại là một cơ hội không tồi.
Gã đã bị đánh bầm dập, răng cũng gãy mất hai cái, nếu như Lâm Thanh Âm không bỏ ra một chút bồi thường thì đừng hòng gã dễ dàng bỏ qua.
“Nhìn thấy dấu chân trên người tao không, nhìn thấy vết máu trên khóe miệng tao không. Lâm Thanh Âm, chồng sắp cưới quê mùa của mày đã đánh tao ra nông nỗi này mà mày còn muốn tao tỏ thái độ tốt với mày ư, nếu hôm này mày không cho tao một lời giải thích thoả đáng thì chuyện này. không xong đâu” Lâm Vĩ không hề sợ hãi nói.
Đối với lời nói của Lâm Vĩ, trong lòng Lâm Thanh Âm đã có dự liệu từ trước, thật ra bất kể là Lâm Vĩ hay là những người khác trong gia tộc, mỗi lần làm khó cô, chẳng phải đều là vì muốn cướp đi một ít quyền lợi từ tay cô sao.
Lâm Thanh Âm hít sâu một hơi, ổn định tâm trạng đang đè nén, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô trở nên lạnh lùng khác thường, nói: “Nói cho cùng thì anh cũng chỉ muốn cướp đi tập đoàn Thanh Uyển từ trong tay tôi thôi chứ gì, nói đi, anh muốn bao nhiêu tiền mới chịu bỏ qua chuyện lần này?”
Trong lòng Lâm Vĩ mừng như điên, không ngờ Lâm Thanh Âm lại dễ dàng thỏa hiệp như vậy, lúc này còn không đòi hỏi thật nhiều lợi ích thì còn đợi khi nào nữa.
“Ha ha, Thanh Âm, cũng không phải là anh họ muốn làm khó em, chỉ là một cô gái nhỏ như em lại quản lý một tập đoàn lớn như vậy, anh chỉ sợ em bị lừa rồi chịu thiệt thòi mà thôi." Lâm Vĩ ra vẻ nói.
Nhưng những câu này lọt vào tai Lâm Thanh Âm lại chỉ cảm thấy ghê tởm, dối trá đến cực điểm.
Lâm Vĩ hơi ngập ngừng, thế mà lại nói: “Đầu là người một nhà, anh cũng không muốn gây khó dễ quá mức cho em, anh có thể không so đo chuyện chồng sắp cưới của em đánh anh ra nông nỗi này. Nhưng mà, người anh họ này có nợ một ít tiền đánh bạc, cũng không nhiều lắm, chỉ mười triệu thôi, Thanh Âm, em xem có thể giải quyết giúp anh được không.”
“Ha ha, người một nhà sao..” Trong lòng Lâm Thanh Âm vô cùng chua xót, người nhà tham lam vô sỉ như thế đã khiến cô quá mệt mỏi từ lâu rồi.
“Được, muốn tiền phải không, tôi đưa cho anh, bây giờ anh cầm tấm thẻ này rồi cút đi cho tôi” Lâm Thanh Âm lấy từ trong túi xách ra một tấm thẻ ngân hàng rồi ném qua, cô hờ hững nói, cô thật sự không muốn nhìn thấy Lâm Vĩ khiến người ta ghê tởm này thêm một phút nào nữa.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!