Lâm Vĩ hơi bất ngờ mà nhìn Trần Thiết, lúc đi vào gã chỉ nhìn Lâm Thanh Âm, thật sự không chú ý tới Trần Thiết.
Nhưng nhìn bộ đồ quê mùa và dáng vẻ chân đất như mới từ trên núi xuống của Trần Thiết, gã khinh thường cười cười, nói: "Mày là ai, lượm ve chai à? Mau cút ra ngoài cho tao, đừng làm bẩn mắt tao."
Trần Thiết còn chưa lên tiếng thì Lâm Thanh Âm đã nhăn chặt mày lại, trừng Lâm Vĩ, cả giận nói: "Lâm Vĩ, cho dù anh là anh họ tôi, nhưng chuyện của tôi không tới phiên anh quản, anh có tư cách gì đuổi người trong biệt thự này đi, nên cút là anh, đi ra ngoài cho tôi."
Trong mắt Lâm Vĩ, cô chỉ là món đồ chơi dùng để lấy lòng Nguyễn Nam, tình thân lạnh lẽo đến mức này thì thật buồn cười.
Đương nhiên, đây vốn là một thế giới coi lợi ích là trên hết, Lâm Vĩ không cảm thấy mình có lỗi gì.
Nghe Lâm Thanh Âm bảo mình cút, Lâm Vĩ cười lạnh hai tiếng, nói: "Thanh Âm, mày còn biết tao là anh họ mày, còn dám mở miệng bảo tao cút, con tiện nhân này, nghĩ là có cụ ông che chở thì có thể không coi tao ra gì à, hôm nay tao sẽ đưa mày lên giường Nguyễn đại thiếu gi.
“Chát..."
Lâm Vĩ đang phách lối vung tay múa chân với Lâm Thanh Âm thì đột nhiên có một bàn tay tát mạnh vào mặt gã, phát ra một âm thanh vang dội.
"Phốc... . Chết tiệt, thăng nhà quê, mày dám đánh tao, mày tìm đường chết." Lâm Vĩ há mồm phun ra hai cái răng dính máu, dán mắt nhìn chòng chọc vào Trần Thiết.
Người tát gã không ai khác ngoài Trần Thiết, gã không tin được con dế nhữi vừa nhìn là biết mới từ núi xuống lại dám ra tay đánh mình.
Nửa bên mặt đã sưng lên, đau rát, cái tát này rất mạnh, trong lòng Lâm Vĩ toàn là lửa giận, hận không thể nghiền xương Trần Thiết thành tro.
Bị tát thẳng vào mặt là sỉ nhục không thể chịu được đối với gi biệt người ra tay còn là một tên nhà quê, thật là mất hết mặt mũi.
Lâm Thanh Âm hơi ngẩn ra, cũng không nghĩ tới Trần Thiết lại đột nhiên ra tay nên có chút bất ngờ.
Trần Thiết đánh người xong thì chùi tay vào áo, cứ như đánh mặt Lâm Vĩ làm dơ tay hắn.
Hảẳn đã nghe rõ ràng, người vênh mặt hất hàm sai Lâm Thanh Âm đi xin lỗi Nguyễn Nam lại là anh họ của cô.
Nói thật, Trần Thiết cảm thấy mình chưa từng gặp qua người vô liêm sỉ như thế, không giúp thân nhân nhà mình thì thôi, ngược lại còn lớn tiếng ra lệnh, thật quá đáng.
Dù ông đây không quá để mắt, nhưng tạm thời Lâm Thanh Âm vẫn là vị hôn thê của ông, anh dám mở miệng bảo cô ấy đi ngủ với người khác, còn dám gọi cô ấy là tiện nhân? Không biết xấu hổ như vậy, tôi không đánh anh thì đánh ai?
"Hiện tại lập tức xin lỗi Thanh Âm, nếu không dù có bị dơ tay thì tôi cũng tiếp tục đánh anh” Trần Thiết không nhịn được mà nói.
Trong lòng hẳn nghĩ, cho dù không thích Lâm Thanh Âm, nhưng bây giờ cô cũng là vị hôn thê của hẳn, mình không che chở thì ai che chở?
Lâm Vĩ này thật quá đáng ghét, nếu còn dám mở miệng phun phân thì Trần Thiết không ngại dùng nằm đấm nói đạo lý với gã.
"Xin lỗi? Mày nghĩ mày là ai, bây giờ là chuyện nhà của †ao và Thanh Âm, đến phiên con con dế nhữi mày xen vào? Nếu đã ra tay thì mày đừng mơ dễ dàng đi được." Lâm Vĩ cười lạnh, đương nhiên trên đời này có rất nhiều người làm gã kiêng ky, nhưng tuyệt đối không phải con dế nhữi trước mắt.
Trần Thiết nhếch miệng, lộ ra hàm răng trắng tinh mà nói: "Ngại quá, thật sự có liên quan đến tôi thật, Thanh Âm là vị hôn thê của tôi, nói cách khác, tôi là người đàn ông của cô ấy, anh dám sỉ nhục cô ấy trước mặt tôi thì hỏi sao tôi không vả mặt anh?"
Lâm Thanh Âm đầu tiên là ngẩn ra, mặc dù hơi bất mãn vì Trần Thiết mở miệng nói mình là người đàn ông của cô, nhưng hắn nói như vậy là đang bảo vệ cô sao?
Điều này làm người đã nếm trải sự lạnh nhạt của cả gia tộc như cô cảm thấy ấm áp, cũng không lên tiếng tranh luận với Trần Thiết vấn đề mình có phải người phụ nữ của hẳn không.
Nhưng Lâm Vĩ lại rất bất ngờ, sắc mặt cực kỳ đặc sắc, ngây người một lúc lâu mới phản ứng lại, sau đó ôm bụng cười to.
"Ha ha ha, thật là cười chết tao, Lâm Thanh Âm ơi Lâm Thanh Âm, thì ra đối tượng cụ ông định hôn ước cho mày là con dế nhũi trước mắt, nữ thần đứng đầu thành phố Giang Bắc lại phải gả cho một thằng nhà quê, thật sự là cười chết tao..." Lâm Vĩ cười đến thở không được, chỉ cảm thấy tâm tình vô cùng sảng khoái.
Từ trước tới nay gã luôn muốn giành tập đoàn Thanh Uyển khỏi tay Lâm Thanh Âm, ngặt nổi cụ ông luôn che chở cho con tiện nhân này, làm gã khó mà thành công, trong lòng sớm đã bất mãn ông bất công.
Hiện tại nhìn thấy cụ ông hứa hôn Lâm Thanh Âm cho một thằng nhà quê từ núi xuống, sao gã lại không hả hê cho được.
“Nhìn anh cười trông thật khó coi, quá đê tiện, làm người †a muốn đánh vào mặt anh." Trần Thiết läc läảc đầu, nhìn thấy gương mặt càn rỡ cười to của Lâm Vĩ thì quá chán ghét, thân thể hẳn dao động, đã đá ra một chân.
"Phanh... °
Lâm Vĩ căn bản không đề phòng Trần Thiết đột nhiên ra tay, đương nhiên, cho dù gã đề phòng thì cũng không tránh khỏi cú đá của Trần Thiết.
Vì thế cái chân của Trần Thiết trực tiếp đá vào bụng của gã, lực đá hơi lớn, làm gã phải lui lại mấy thước, ngã bịch xuống đất.
chết tiệt, mày còn dám đánh, tao muốn mày chết... " Lâm Vĩ đau đến ôm bụng lăn lộn mấy vòng trên đất, nước mắt nước mũi chảy ra, trông cực kỳ chật vật.
Gã thật sự không ngờ Trần Thiết ngông cuồng đến nước này, con dế nhũi này ỷ là chồng của Lâm Thanh Âm mà dám đánh gã, là đang muốn chết.
Nhưng Trần Thiết không chiều lòng gã, thấy gã còn không biết sống chết mở miệng uy hiếp, hẳn tiến lên giơ chân đá về hướng gã.
Trần Thiết cảm thấy mình là người thành thật, nói nhảm nhiều như vậy làm gì, chuyện gì có thể giải quyết bằng nắm đấm thì dùng nảm đấm là được.
"Đừng đánh, thôi bỏ đi, đánh nữa thì những người trong gia tộc lại nhằm vào tôi, như vậy chỉ làm ông nội khó xử mà thôi." Lâm Thanh Âm cũng kéo Trần Thiết lại.
Trần Thiết đá hai cái đã đánh ngã Lâm Vĩ, trong lòng cô cũng giải hận, nhưng dù sao Lâm Vĩ cũng là anh họ của mình, hơn nữa sẽ chịu áp lực từ gia tộc, cô không thể không giữ Trần Thiết lại.
Dù Lâm Vĩ đã không khách sáo, nhưng cô không thể làm quá tuyệt tình, bởi vì trong gia tộc trừ ông nội ra thì không ai giúp đỡ cô, cho dù cô chịu tủi nhục cũng chỉ có thể chịu đựng.
Trần Thiết quay đầu lại trừng cô, nổi giận mắng: "Làm gì vậy, thứ vô sỉ này đã tới cửa hà hiếp mà còn không cho tôi tát hắn? Lải nha lải nhải như đàn bà, sợ cái rắm, hôm nay dù thế nào tôi cũng phải đánh hắn một trận, cô đi sang một bên, nếu không tôi nóng lên là treo ngược cô lên đánh luôn đấy."
Lâm Thanh Âm trợn mắt há hốc mồm, người này có cần đáng giận như vậy không, cái gì mà lải nha lải nhải như đàn bà, tôi vốn là đàn bà mà.
Trong lòng cô chán nản, chút thiện cảm vừa dâng lên vì được bảo vệ đã tan thành mây khói, hận không thể bóp chết người này, hắn có phải đàn ông không, còn muốn treo ngược cô lên đánh —— Quá không nể mặt, làm cô lại muốn cào tường.
Trần Thiết mặc kệ trong lòng Lâm Thanh Âm đang nghĩ gì, hất tay cô ra rồi liên tục đá mấy đá vào Lâm Vĩ.
"A...." Lâm Vĩ kêu thảm thiết liên tục, bị đạp mấy cái, chỉ cảm thấy cả người đều đau, hận ý trong lòng đã gần điên cuồng.
"Mày nghĩ mình là người đàn ông của Thanh Âm là có thể không chút kiêng ky đánh tao à, chờ xem, chờ gia tộc trị tội tụi mày thế nào... " Lâm Vĩ cắn răng rống giận.
Mặt Lâm Thanh Âm lập tức trắng đi, biết mình sẽ bị gia tộc chỉ trích, không chừng lần này tập đoàn Thanh Uyển thật sự sẽ bị đoạt đi.
Nghĩ đến đây, cô nhịn không được tức giận trừng Trần Thiết một cái, đều do người này một lời không hợp liền ra tay, làm cô rơi vào thế bị động.
Nhưng cô cũng biết không trách được Trần Thiết, nói thế nào đi nữa hắn đánh Lâm Vĩ cũng là vì ra mặt cho cô, dù không thích đến mấy thì cô cũng không thật sự hận hẳn.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!