Nhìn thấy bột thuốc hoàn toàn tan ra, lúc này Nguyễn Nam mới cố ổn định †âm tình kích động, xoay người cầm hai ly nước rồi ngồi xuống bên cạnh Lâm Thanh Âm, đưa ly đã bỏ thuốc cho cô và nói: “Uống ly nước trước đi, có chuyện gì cũng phải từ từ nói chứ."
Lâm Thanh Âm luôn biết Nguyễn Nam rất đáng ghét, nhưng cô đánh giá thấp sự vô sỉ của anh ta, vì thế không phòng bị, hơn nữa trùng hợp cũng đang hơi khát, cô nhận lấy cái ly Nguyễn Nam đưa tới rồi uống hai hớp.
"Có lời gì thì mau nói, hơn nữa hy vọng anh giữ lời, về sau đừng tới phiền tôi." Sau khi buông ly nước, Lâm Thanh Âm lập tức nói.
Trong lòng Nguyễn Nam đã sớm nóng rực, loại thuốc anh ta bỏ vào nước. của Lâm Thanh Âm có dược tính rất ghê gớm, đừng nói là uống hai hớp, hơi dính môi thôi cũng đủ làm người ta rơi vào dục vọng điên cưồng.
Hiện tại Lâm Thanh Âm đã uống hai ngụm, vậy không bao lâu nữa dược tính sẽ phát tác.
Có lẽ rất nhanh Lâm Thanh Âm sẽ là của mình, Nguyễn Nam không nén được mà điên cuồng phá lên cười, nói: “Thanh Âm, anh là đại thiếu gia nhà họ Nguyễn, nhưng em lại hết lần này đến lần khác không nể mặt anh, cả ăn một bữa cơm cũng không chịu, đáng tiếc, em chán ghét anh thì anh càng muốn chiếm lấy, chắc rất nhanh có thể ôm em lên giường rồi, thật làm người ta hưng phấn đến nổi điên."
"Nguyễn Nam, anh có ý gì?" Trong lòng Lâm Thanh Âm lập tức cảnh giác, căm tức nhìn anh ta mà chất vấn.
Nguyễn Nam cầm lấy ly nước nhẹ nhàng uống một ngụm, cười ha hả và nói: “Có ý gì? Ha ha, em cứ vờ thanh cao trước mặt anh, vậy hôm nay anh sẽ biến em thành dâm phụ, trong ly nước em vừa uống đã bỏ thuốc kích dục, rất nhanh em sẽ xin anh chiếm lấy em đấy, ha ha ha..."
Nói xong lời cuối cùng, Nguyễn Nam rất khoái trá mà phá lên cười, nhìn thấy khuôn mặt cùng dáng người hoàn mỹ đến làm người ta điên cuồng của Lâm Thanh Âm, ánh mắt anh ta đã nóng đến dọa người.
Cái danh xưng nữ thần đứng đầu thành phố Giang Bắc không phải là đồn thổi lung tung, Lâm Thanh Âm tuyệt đối xứng đáng với danh hiệu này, so sánh cô với tiên nữ giáng trần cũng không đủ.
Mà bây giờ, người phụ nữ gần như hoàn mỹ này rất nhanh sẽ là của anh ta, hỏi sao anh không kích động hưng phấn.
"Anh... Anh vô sỉ" Lâm Thanh Âm chấn động, muốn đứng lên, nhưng lại lảo đảo một cái, đầu óc hơi choáng váng.
Nguyễn Nam cười hắc hắc đứng lên, đi tới trước người Lâm Thanh Âm, nhìn chằm chăm khuôn mặt tuyệt đẹp của cô mà âm u nói: “Chắc thuốc anh bỏ đã phát tác đâu, em nghĩ còn có thể chạy thoát lòng bàn tay của anh sao, Lâm Thanh Âm, hôm nay anh sẽ để em nếm thử mùi vị làm đàn bà, cảm giác đó rất tuyệt, em sẽ xin anh chơi em tiếp đó."
Lâm Thanh Âm thở hổn hển, trong lòng không kiềm được mà dâng lên dục vọng chưa từng có, cảm thấy thân thể mình nóng lên rất nhanh, làm cô rất muốn xé quần áo trên người ra.
"Tên cặn bã..." Cô cắn răng cố nén dục vọng dâng lên trong lòng, hai mắt dán chặt vào Nguyễn Nam.
Hôm nay sẽ bị tên cặn bã này làm nhục thật sao, cô đã cảm thấy tuyệt vọng, muốn kêu cứu, thân thể lại vô lực, tiếng nói khó có thể truyền ra ngoài biệt thự.