Rửa mặt xong, Lâm Thanh Âm trang điểm thật trang nhã rồi chuẩn bị ra cửa, hiện tại đã hơn bốn giờ chiều, nhưng trong công ty có rất nhiều chuyện chưa xử lý xong, cô không thể không tiến đến đó lần nữa.
Nhưng vừa mở cổng biệt thự thì cô lại giật mình, bởi vì có một người đứng ngoài cửa, hơn nữa cô còn quen biết, đó là Nguyễn Nam vẫn luôn dây dưa cô.
Nguyễn Nam là đại thiếu gia nhà họ Nguyễn, có tiền có thế, luôn mặt dày. mày dạng mà quấn lấy cô, hơn nữa trước đó không lâu Nguyễn Nam suýt lái xe đụng người, còn xảy ra xung đột với Trần Thiết.
Lâm Thanh Âm nhíu mày, bất đắc dĩ hỏi: “Nguyễn Nam, anh chắn trước cửa nhà tôi làm gì?"
Trên tay Nguyễn Nam đang cầm một bó hoa hồng thật to thật đẹp, nhìn thấy Lâm Thanh Âm mở cửa thì ánh mắt sáng ngời, tự nhận là rất ga lăng mà cười cười, đưa hoa hồng cho Lâm Thanh Âm.
"Thanh Âm, hoa này tặng cho em, anh đến là muốn mời em đi ăn cơm ở nhà hàng Giang Đô, anh đã đặt vị trí tốt nhất rồi, thế nào, đi theo anh đi."
Mặt Lâm Thanh Âm lạnh xuống, không nhận lấy hoa hồng đưa tới trước mắt mà nghiêm túc nói: “Ngại quá, tôi còn rất nhiều chuyện phải làm, hơn nữa tôi đã nói rồi, anh và tôi tuyệt đối không có khả năng, cho nên ăn cơm thì miễn đi."
Nói xong, cô không nhìn Nguyễn Nam nữa mà đi ngang qua bên cạnh, loại thiếu gia đại gia tộc như Nguyễn Nam phong lưu thành tánh, chuyện thường làm nhất chính là ỷ thế hiếp người. Cô căn bản không muốn nói thêm một chữ nào với người như vậy, dù là Trần Thiết cũng tốt hơn Nguyễn Nam rất nhiều.
Nhưng cô muốn đi, Nguyễn Nam lại lập tức ngăn chặn, sắc mặt hơi âm trầm mà nói: “Thanh Âm, cả ăn bữa cơm mà em cũng không chịu, anh là đại thiếu gia nhà họ Nguyễn, chẳng lẽ em cảm thấy anh không xứng với em?"
Lâm Thanh Âm hơi tức giận nhìn Nguyễn Nam, dây dưa như vậy làm cô cảm thấy rất phiền chán, nhịn không được mà nói: “Đúng, anh là đại thiếu gia nhà họ Nguyễn, không phải anh không xứng với tôi, là tôi không xứng, được chưa? Giờ xin tránh ra, tôi phải đi."
Sao Nguyễn Nam lại chịu tránh ra, khi nhìn gương mặt đẹp đến nao lòng của Lâm Thanh Âm, đáy lòng anh ta dâng lên dục vọng không đè nén được.
Càng không có được thì càng kích thích khát vọng trong lòng, Nguyễn Nam nuốt nước miếng một cái, đáy mắt hiện lên một tia tàn nhẫn, trong lòng đã đưa ra quyết định nào đó.
Anh ta tùy tiện ném hoa hồng trong tay đi, nếu Lâm Thanh Âm không cần thì hoa này không có giá trị, sau đó anh ta cười ha hả và nói: “Không đi ăn cơm thì dù gì cũng phải để anh vào cửa uống ly nước đúng không, dù sao anh cũng đã đến trước nhà em rồi."
"Không cần thiết, tôi phải đi, xin anh tránh ra." Lâm Thanh Âm lập tức từ chối.
Trên mặt Nguyễn Nam lộ ra một tia không vui, nếu người phụ nữ khác dám nói chuyện với anh ta bằng giọng điệu này thì anh đã sớm tát thẳng một bạt tai qua rồi.
"Thanh Âm, như vầy đi, chúng ta đi vào nói chuyện, nếu em thật sự không thích anh thì nói xong anh sẽ không dây dưa em nữa, thế nào?" Nguyễn Nam lại nói, muốn bám chặt đến cùng
Trong lòng anh ta đã hạ quyết tâm, hôm nay dù thế nào cũng phải có được Lâm Thanh Âm, còn chuyện cô có chịu không thì không phải do cô quyết định.
Lâm Thanh Âm nghe Nguyễn Nam nói vậy thì có chút do dự, cô không muốn đến gần anh ta, trong lòng luôn cảm thấy phiền chán, nhưng nếu nói chuyện một lát mà từ nay không bị dây dưa cô nữa cũng là chuyện tốt.
"Được rồi, chúng ta chỉ nói chuyện một lát." Trầm mặc một chút, rốt cục Lâm Thanh Âm cũng đồng ý cho Nguyễn Nam vào biệt thự.
Cô vẫn quá sơ suất, chưa phát hiện sau khi đi vào biệt thự thì khóe miệng Nguyễn Nam lập tức lộ ra ý cười khi thực hiện được quỷ kế.
"Hy vọng anh nói chuyện giữ lời, sau hôm nay đừng đến quấy rầy tôi nữa, giờ anh muốn nói gì thì nói đi." Sau khi ngồi vào ghế sa lon trong đại sảnh, Lâm Thanh Âm mặt không cảm xúc mà nói.
Nếu không phải cụ nhà và gia chủ nhà họ Nguyễn là bạn tốt, cô không tiện làm thẳng mặt với Nguyễn Nam thì hôm nay cô căn bản không để anh ta vào cửa.