Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Chàng Rể Đệ Nhất - Trần Thiết (FULL)

Lâm Thanh Âm tức đến hận không thể bóp chết Trần Thiết, không những bị đâm ngực trước mặt mọi người, còn bị chê, điều này thật sự là trải nghiệm chưa bao giờ có đối với cô.

Nhưng nơi đó có nhiều người nhìn, cô không muốn cãi vã với Trần Thiết, hiện tại đã đủ mất thể diện, cứ đôi co như vậy chỉ càng buồn cười mà thôi.

"Lập tức theo tôi lên xe, chúng ta phải nói chuyện." Lâm Thanh Âm cố nén tức giận nhìn Trần Thiết, nhíu mày mở miệng nói.

Trần Thiết gật gật đầu, nói: "Được rồi, đúng là phải nói chuyện, tuy rằng dáng vẻ của cô không được tốt lắm, nhưng tốt xấu gì chúng ta cũng có hôn ước, cho nên đúng là phải nói chuyện."

Khóe mắt Lâm Thanh Âm giật giật, Trần Thiết nhắc tới hôn ước làm cô buồn bực dị thường, lại không tiện nổi nóng trước mặt nhiều người vây xem, đành hừ lạnh một tiếng, nói: "Bớt nói nhảm đi, theo tôi lên xe."

Nói xong, cô đi về hướng chiếc xe cách đó không xa, Trần Thiết bĩu môi, rất không muốn nhưng vẫn đi theo. Nói thật, hăn không hài lòng vị hôn thê Lâm Thanh Âm này chút nào, nhưng đây là hôn ước do sư phụ quyết định, hắn cũng không tiện làm trái lại.

Mấy người đi đường đứng gần nghe thấy cuộc đối thoại của Trần Thiết và Lâm Thanh Âm thì tập thể bối rối, má ơi, thì ra con dế nhũi tên Trần Thiết này thật sự có hôn ước với Lâm Thanh Âm, đây là tin tức lớn —— Cớ sao hoa tươi luôn cảm vào một bãi phân trâu kia chứ?

Trong mắt mọi người, Trần Thiết ăn mặc bủn xỉn, đầy mùi phèn, thật sự chẳng xứng với Lâm Thanh Âm chút nào, đích thị là một bãi phân trâu.

Nhưng Trần Thiết không để ý đến ánh mắt người ngoài, hơn nữa tuyệt đối không ý thức được mình là phân trâu, ngược lại hẳn cảm thấy mình thiệt thòi quá, trong mắt hản, Lâm Thanh Âm xinh đẹp rạng ngời, dung nhan tuyệt thế lại y như cọng giá, hoàn toàn không phù hợp với thẩm mỹ của hẳn.

Khi Lâm Thanh Âm đến gần chiếc xe, vừa định mở cửa đi lên lại đột nhiên nghe thấy một tiếng ầm ầm điếc tai, một chiếc xe thể thao cực ngầu rẽ nhanh trên đường lớn cách đó không xa rồi vọt nhanh về hướng bên này.

Trong nhất thời, những người nghỉ chân để ngắm nhìn Lâm Thanh Âm lập tức rối loạn, đều tránh né, sợ chạy chậm sẽ bị chiếc xe kia đụng chết.

“Trời ạ... "

Đột nhiên, đám người tránh né cùng phát ra một tiếng thét kinh hãi, phía trước chiếc xe đang chạy có một cô bé ngây ngốc đứng tại chỗ, hồn nhiên không biết phía sau có một chiếc xe đang lao đến tốc độ cao, có thể lấy mạng cô vào bất cứ lúc nào.

"Chiếc xe này là của Nguyễn Nam, anh ta điên rồi sao, muốn đụng chết người sao?" Lâm Thanh Âm không nhịn được kinh hô một tiếng.

Cô biết chiếc xe này thuộc về đại thiếu gia Nguyễn Nam nhà họ Nguyễn, nhà họ Nguyễn. là gia tộc đứng đầu ở thành phố Giang Bắc, mà Nguyễn Nam thân là đại thiếu gia, bình thường làm việc đã quen thói bá đạo, nhưng bây giờ lái xe lạng lách cẩu thả, không sợ đụng trúng người sao?

Mấu chốt là Nguyễn Nam này thường xuyên dây dưa cô, hiện tại thấy anh ta lái xe không kiêng ky gì vọt tới, cô kinh hãi đồng thời cũng không khỏi dâng lên cảm giác chán ghét cực độ, nhưng làm cô lo lắng là cô bé đang đứng trước chiếc xe kia, nếu Nguyễn Nam không phanh lại, thậm chí hiện tại có phanh lại thì cũng đụng vào cô bé đó.

"Cẩn thận, mau tránh ra... '' Cô nhịn không được hô lên một tiếng, xe thể thao cách cô bé chỉ còn hơn mười thước, nhưng tốc độ lại không chậm lại chút nào, điều này làm Lâm Thanh Âm luôn tỉnh táo cũng bắt đầu kinh hoảng.

"Xong rồi, sắp đụng chết người... " Người qua đường tránh một bên cũng hoàn toàn bối rối, nhưng không ai dám xông ra cứu người, bởi vì tốc độ của chiếc xe quá nhanh, căn bản không cứu được.

Mắt thấy bi kịch sắp xảy ra, đúng lúc này, Lâm Thanh Âm lại cảm thấy bên cạnh mình có một bóng người vèo một tiếng xông ra ngoài, gần như lao đến trước người cô bé cùng lúc với chiếc xe kia.

Cô kinh hoảng đến suýt kêu to, bởi vì người xông ra chính là Trần Thiết.

Trần Thiết hành động cực nhanh, trong nháy mắt đã ôm lấy cô bé, sau đó nghiêng ngang người đưa lưng về phía xe thể thao, ngay sau đó, chiếc xe đã tông vào Trần Thiết, hất văng hẳn ra xa bảy tám thước, bùm một tiếng ngã xuống đất, nhưng Trần Thiết vẫn luôn ôm chặt bảo vệ cô bé.

Đến lúc này, chiếc xe kia mới két' một tiếng thắng lại, hất đuôi một cái cực đẹp, rốt cục cũng chịu ngừng lại.

Mọi người đều hơi ngơ ra, một lúc sau mới tỉnh táo lại, đều xông về hướng Trần Thiết và cô bé đã bị đụng bay bảy tám thước, không ai biết họ còn sống hay không.

Trần Thiết đang thầm mắng má nó, bị chiếc xe chạy nhanh như vậy đụng phải, dù là hắn thì khí huyết trong cơ thể cũng không ngừng sôi trào, suýt đã phun ra một búng máu, hơn nữa không chỉ như thế, hắn phát giác tay trái mình quá đau, rõ ràng xương tay đã gấy.

Nhưng hắn không để ý tới mà lập tức liếc nhìn cô bé mình đang ôm, cô đang trợn mắt thật to, rõ ràng đã bị kinh sợ, sau đó oa một tiếng khóc rống lên.

Trần Thiết nhẹ nhàng thở ra, điều này chứng minh cô bé không có chuyện gì, thậm chí còn không bị trầy da, tình hình vừa rồi thật sự quá khẩn trương, hắn đã dùng hết toàn lực, cuối cùng cũng không để bi kịch xảy ra.

Mà Trần Thiết lại bị thương không nhẹ, nhưng hắn không quan tâm, trong những ngày tháng đi theo sư phụ tu hành, hắn còn bị thương nặng hơn nữa, tĩnh dưỡng một thời gian là được.

Người qua đường lập tức xông tới xem cô bé, trong đó có một người phụ nữ hơn hai mươi tuổi vội ôm lấy cô mà gào. khóc, rõ ràng đó là mẹ cô, nhìn thấy cô không có việc gì thì kích động đến phát điên.

Nhìn thấy tình hình như thế, Trần Thiết cũng rất vui, nếu hắn chậm một chút thì người mẹ trẻ tuổi này sẽ khổ sở đến mức nào.

Cũng không ít người xông lại muốn đỡ hắn dậy, nhưng hẳn cố nén cơn đau trên cánh tay gãy mà tự đứng lên, thờ ơ nói: "Tôi không sao, mọi người không cần lo cho tôi, không chết được không chết được."

Trong nhất thời, rất nhiều người lại choáng váng, trợn mắt há hốc mồm nhìn Trần Thiết, ôi má ơi, bị đâm bay bảy tám thước mà phủi mông một cái đã tự đứng lên được, giống như chẳng có chuyện gì xảy ra vậy, đây còn là người không?

Trần Thiết cũng không để ý mọi người có phản ứng gì, lập tức nhìn về hướng chiếc xe kia, nhấc chân muốn đi qua.

"Người anh em, nếu không có việc chuyện gì thì đừng đến gây chuyện, tôi nhận ra chiếc xe này, là đại thiếu gia nhà họ Nguyễn, người này là tên ác bá, tốt nhất đừng đi trêu chọc, nếu không không có bao nhiêu người ở thành phố Giang Bắc chịu được sự trả thù của anh ta đâu." Một người đi đường thấy Trần Thiết đi thẳng đến chiếc xe kia thì vội vàng kéo Trần Thiết lại, tốt bụng nhắc nhở.

Trần Thiết nhếch miệng, cười nói: "Không sao, cám ơn nhắc nhở, nhưng tôi chỉ đi nói lý với anh ta thôi, không có gì."

Nói xong, hắn lại đi về hướng chiếc xe, ác bá à, ha hả, vậy thì thế nào, đụng phải hän thì không yên đâu.

Đúng vào lúc này cửa xe lại mở ra, một người trẻ tuổi rất tuấn tú mặc âu phục đắc tiền, ôm bó hoa tươi đi xuống, anh †a nhíu mày nhìn đám người một cái, biết mình đụng trúng người, nhưng lại không quá để ý, chỉ cầm hoa tươi đi vài bước tới trước người Lâm Thanh Âm.

Thanh niên này chính là Nguyễn Nam, vừa rồi anh ta đột nhiên nhìn thấy bóng dáng Lâm Thanh Âm nên lái xe vọt tới, còn chuyện suýt đụng chết người thì chẳng to tát gì.

"Thanh Âm, tại sao em lại ở chỗ này, vừa rồi anh mời em đi ăn cơm, em từ chối anh rất nhiều lần, lần này chắc phải được chứ đúng không?" Nguyễn Nam ôm hoa tươi đưa tới trước mặt Lâm Thanh Âm, đôi mắt nhìn thẳng vào dáng người hoàn mỹ đến tột độ của Lâm Thanh Âm, theo bản năng lộ ra vẻ mặt đưa tình háo sắc.

Chuyện anh ta nhảm vào Lâm Thanh Âm không phải ngày một ngày hai, trong lòng anh đã sớm thề dù thế nào cũng sẽ có được cô gái này.

Đụng người lại không liếc nhìn lấy một cái, lại đi mời nữ thần đi ăn cơm trước, cách làm này khiến phần lớn người qua đường đều lộ ra vẻ mặt giận dữ, nhưng lại không ai dám chen miệng vào.

Thanh danh của Nguyễn Nam rất vang dội ở thành phố Giang Bắc, đây là tên ăn chơi trác táng không chuyện ác nào. không làm, chọc anh ta thì tuyệt đối không có kết quả tốt, cho dù tức giận đến mấy, mọi người cũng chỉ có thể hung hăng thầm mắng một tiếng súc sinh.

Lâm Thanh Âm cũng nhíu chặt mày, nhìn Nguyễn Nam mà lạnh lùng nói: "Anh uống rượu? Anh có biết mình vừa đụng người khác không, anh không sợ xảy ra chuyện à, thật quá đáng, còn đi ăn cơm, hành vi này của anh có khác gì cặn bã?"

Cô ngửi thấy mùi rượu nồng nặc trên người Nguyễn Nam, điều này làm cô rất phần nộ, uống rượu lái xe đụng người còn làm như không có việc gì, thật sự không còn nhân tính.

Vừa rồi cô cũng muốn tiến lên xem tình hình của Trần Thiết, nhưng đông người quá nên cô không chen vào được, nhưng đột nhiên nhìn thấy Trần Thiết đứng lên, cô thở phào nhẹ nhõm một hơi, cũng không tính nể tình Nguyễn Nam.

"Cản đường của anh thì đụng thôi, có gì ghê gớm chứ, Thanh Âm, anh mời em nhiều lần như vậy mà em luôn từ chối, là khinh thường anh sao, lần này dù thế nào thì em cũng phải đi ăn cơm với anh." Nguyễn Nam đã uống rất nhiều rượu, chuyện gì cũng làm ra được, nghe Lâm Thanh Âm lại từ chối thì lập tức mặt lạnh, muốn kéo tay cô đi.

"Đụng tôi còn không giải thích lấy một câu, hiện tại lại muốn đụng đến người phụ nữ của tôi? Anh thật thiếu dạy dỗ." Ngay khi tay của Nguyễn Nam sắp đụng tới Lâm Thanh Âm, Trần Thiết đã vươn tay chẳn trước người Nguyễn Nam, lạnh lùng nói.

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!