Sau khi nghe Lâm Kiệt nói xong, Trần Thiết chỉ cảm thấy người này thật sự đủ vô sỉ, lúc ban đầu vênh váo tự đắc, không ai bì nổi, hiện tại thấy thủ hạ đều bị xử lý lại kéo nhà họ Lâm ra dọa người, quả nhiên là không biết xấu hổ.
Người như vậy có tư cách gì làm trưởng bối của hắn?
Trong lòng Trần Thiết đã chán ghét đến không nói nên lời, từ chuyện Lâm Kiệt vừa mắng Lâm Thanh Âm là tiện nhân còn đánh cô một cái tát đến kêu thủ hạ đánh gấy chân của hắn, những món nợ này phải tính luôn một lần.
Ngẫm nghĩ một lát, Trần Thiết cười rất gian xảo, đưa tay ra khoát lên vai Lâm Kiệt, ông ta hoảng sợ rụt người lại một cái, nghĩ Trần Thiết muốn ra tay.
Nhưng trên mặt Trần Thiết lại hiện ra nụ cười hiền hòa, vỗ vai Lâm Kiệt và nói: “Ông là chú ba của Thanh Âm, tốt lắm, đều là người một nhà cả, đánh đấm cái gì đúng không, nhưng có nợ nần cũng nên tính một lần."
"Mày muốn tính nợ gì, giờ mới biết sợ? Tao nói cho mày biết, chuyện hôm nay còn chưa xong." Thấy ý cười trên mặt Trần Thiết, Lâm Kiệt cứ nghĩ Trần Thiết chịu yếu thế, trong lòng vui vẻ, thái độ lại trở nên lớn lối.
Trần Thiết cười hì hì lại vỗ vài cái lên vai Lâm Kiệt, nhưng lúc này vỗ hơi mạnh, suýt đã đập trật khớp bả vai Lâm Kiệt, làm mặt ông ta nghẹn thành màu gan heo.
"Tôi có thể tính nợ gì? Ông xem này, ông cũng nói Thanh Âm là cháu mình, là người của nhà họ Lâm, nhưng xem mặt của cô ấy bị ông tát thành như vậy, tục ngữ có câu anh em ruột thịt cũng phải tính toán rõ ràng, mặt Thanh Âm sưng thành như vậy, không phải ông nên đền tiền thuốc men à?" Trần Thiết nghiêm túc nói.
Lâm Kiệt ngẩn ra, không theo kịp tư duy của Trần Thiết, sau đó ông ta nhảy dựng lên, cả giận quát: “Đền tiền, mày còn dám bảo tao đền tiền, mày cũng đánh tao một tát này, còn nữa, mày đâm mấy châm lên người con tao, làm giờ nó không làm đàn ông được, sao chuyện này mày không nói, nếu đền cũng là tụi mày đền."
Trần Thiết thay đổi sắc mặt, vỗ thật mạnh lên vai Lâm Kiệt làm ông ta suýt bị chụp nằm xuống đất, rõ ràng là cố ý, hắn nói: “Chuyện của ông với con ông không phải trọng điểm, tôi chỉ hỏi ông, có đền hay không?"
Không thì mày giết tao đi, Lâm Kiệt rất muốn nói như vậy, nhưng há miệng lại không dám nói ra, bởi vì ông ta phát giác sắc mặt Trần Thiết đang trở nên khó coi, cứ như nếu dám nói ra nửa chữ không thì hẳn có thể đập chết ông.
Trong lòng ông không khỏi dâng lên một cảm giác uất nghẹn, Trần Thiết này rõ ràng là ăn chắc ông, một thằng ở rể mà dám làm ra chuyện như vậy.
"Không có, muốn tao đền tiền là không có khả năng, Thanh Âm là cháu tao, tao đánh nó một bạt tay thì thế nào, mày dám đòi tiền tao?" Ông ta nhịn một chút, cuối cùng vẫn không nén được cực tức này, trừng Trần Thiết rồi cả giận nói.
Cả Lâm Thanh Âm cũng không biết nói gì, không hiểu nổi tại sao Trần Thiết lại đột nhiên muốn Lâm Kiệt đền tiền, chỉ cần chú ba Lâm Kiệt không làm khó dễ cô thì cô đã đốt nhang cảm ơn rồi.
Lâm Vĩ luôn không lên tiếng lúc này cũng nhảy dựng lên, chỉ vào Trần Thiết cả giận nói: “Tên khốn kiếp, còn dám bảo cha tao đền tiền, mày lấy gan đâu ra mà dám đưa ra yêu cầu như vậy?"
Trần Thiết cười ha hả, nhìn Lâm Vĩ mà chép miệng hai cái, nói: “Tôi không muốn nghe tiếng nói của anh, nói thêm một câu nữa là cả đời này anh khỏi làm đàn ông luôn."
Lâm Vĩ ngẩn ngơ, muốn mắng vài câu, lại chết sống không dám mắng ra miệng, gã mới hơn hai mươi tuổi, nếu về sau không làm đàn ông được thì thà chết còn hơn.
Thấy Lâm Vĩ ngậm miệng, Trần Thiết gật gật đầu, hài lòng nói: “Không tồi, rất nghe lời."
Lâm Vĩ tức đến muốn nổ mạnh, giơ tay lên chỉ vào Trân Thiết, môi run run, lại không nói được lời nào, hiện tại vì không trở thành một tên thái giám, gã thật sự không kiên cường nổi trước mặt Trần Thiết.
Trần Thiết cũng không để ý tới gã, nhìn về phía Lâm Kiệt mà hỏi lần nữa: “Ông thật sự không lỗ, người một nhà mà, tổn thương hòa khí thì không tốt, tôi thấy ông nên đưa ít nhiều một chút đi, bởi vì Thanh Âm là người phụ nữ của tôi, ông dám nhắm vào cô ấy thì hậu quả rất nghiêm trọng."
Lâm Kiệt tức đến muốn giơ chân, con mẹ nó mày cũng đánh tao mà, nói thế nào cũng là cha con tao thảm hơn, mày còn không biết xấu hổ đòi tiền của tao?
Nhưng ông ta cũng biết hiện tại Trần Thiết căn bản không tính nói lý lẽ với mình, đây là đang uy hiếp, hậu quả rất nghiêm trọng? Ha hả, ông không tin Trần Thiết dám làm gì mình.
"Mày có thể tính nợ đi, ha hả, giữa chúng ta thật sự có nợ phải tính, mày là thăng ở rể nhà họ Lâm mà lại dám ra tay đánh tao, người nhà họ Lâm nhất định sẽ không tha cho mày, mày cho là đánh bại mấy tên thủ hạ là có thể uy hiếp tao, ngây thơ." Lâm Kiệt hừ lạnh một tiếng, cả giận nói.
"Nói nhảm nhiều quá, vậy tức là không bàn nữa đúng không, một khi đã vậy thì đừng trách tôi không khách sáo." Trần Thiết nghiêm mặt, thò tay vào ngực, lập tức móc ra một cây châm bạc thật dài.
"Mày muốn làm gì..." Nhìn thấy cây châm bạc dài bốn năm tấc trong tay Trần Thiết, Lâm Kiệt bị hù sợ, trên mặt không tránh khỏi lộ ra vẻ mặt kinh hãi.
Cả Lâm Vĩ cũng lập tức rút lui vài bước, không lâu trước. đó Trần Thiết đã dùng cây châm bạc tương tự đâm gã thành thái giám, làm sao gã có thể không sợ.
"Khà, sợ à? Sợ cũng tốt, nếu không chịu đền tiền thì khỏi nói nữa, tôi đâm mấy châm cho các người." Trần Thiết trở mặt, chỉ thiếu điều nói ra một câu, không trả tiền thì nhận lấy cái chết, thật là uy hiếp trắng trợn.
Kỳ thật nói tới nói lui Trần Thiết cũng chỉ muốn đòi hai cha con này một khoản tiền để họ đau lòng đứt ruột mà thôi.
Nói cho cùng, chuyện hôm nay không phải là Lâm Vĩ tới cửa uy hiếp Lâm Thanh Âm đòi tiền mới xảy ra sao, vì thế Trần Thiết hạ quyết tâm dù thế nào cũng phải cắt một miếng thịt từ trên người hai cha con này, chỉ cho các người tới cửa đòi tiền à, tôi cũng làm được vậy.
Dạng người như cha con Lâm Kiệt, nếu không hoàn toàn. làm họ sợ thì lần sau tuyệt đối lại được nước lấn tới, Trần Thiết không có thời gian ngày nào cũng dây dưa với những người như vậy.
Mà sắc mặt hai cha con Lâm Kiệt cũng thay đổi mấy lần, không nghi ngờ Trần Thiết sẽ đâm mấy châm lên người bọn họ, người này là thằng ở rể mà lại không có chút giác ngộ nào của ở rể, cứ như không có gì hẳn không dám làm.
"Mày thật sự không sợ nhà họ Lâm trách cứ sao, hiện tại mày động vào tao, có nghĩ tới dù mày là chồng Lâm Thanh Âm thì nhà họ Lâm cũng trừng trị mày." Mặt Lâm Kiệt âm trầm, dán mắt nhìn chăm chăm Trần Thiết và nói.
Sao Trần Thiết lại sợ, ngược lại còn rất vui vẻ, nói: “Ngại quá, người nên sợ là các người, trừ có thể dùng mấy châm làm người ta không làm đàn ông được, biến thành thái giám ra, tôi còn biết một loại châm pháp rất đặc thù, có thể làm người ta chịu nổi khổ như bị vạn con muỗi cắn vào tim, mùi vị đó, chậc chậc, hẳn là rất kích thích, hôm nay không chừng có thể để hai cha con các người nếm trải thử."
"Mày làm càn..." Lâm Kiệt giận tím mặt, chỉ suy nghĩ đến cảm giác bị vạn con muỗi cắn vào tim, ông ta đã cảm thấy không rét mà run, Trần Thiết lại muốn dùng thủ đoạn này lên người họ.
Trần Thiết cười lạnh, không nói vô nghĩa với ông ta nữa, hôm nay hẳn muốn để hai cha con này nếm thử cảm giác bị người ta ức hiếp, hắn hỏi: “Một câu thôi, rốt cuộc là đền tiền hay chịu nỗi khổ đó, trừ hai cái này ra, các người không có lựa chọn nào khác, tôi không cho các người đi thì tuyệt đối đi không được."
Lâm Kiệt trầm mặc, Lâm Vĩ thì bị dọa đến nói không ra lời, hai cha con đều mang cùng tâm tư, bọn họ không xác định Trần Thiết có bản lĩnh đâm mấy châm làm người ta nếm trải cảm giác đau đớn đó không, nhưng họ không dám đánh cược, lỡ Trần Thiết thật sự làm được thì sao, không ai muốn nếm thử trải nghiệm đó.
Nhìn dáng vẻ của Trần Thiết, nếu không đền tiền thì tuyệt đối không thả bọn họ rời đi, đền lại không cam lòng, đó chính là sỉ nhục.
Trong nhất thời, hai người hận Trần Thiết đến tận xương, trước kia họ đối phó Lâm Thanh Âm dễ như trở bàn tay, nhưng sau khi hẳn xuất hiện thì hai cha con họ đều chịu thua thiệt chỉ trong một ngày ngắn ngủi, thật là không thể chấp nhận được.
Nhưng không chấp nhận thì cũng phải chịu, mắt Lâm Vĩ đảo quanh, ghé vào tai Lâm Kiệt nhẹ giọng nói: “Cha, hôm nay chúng ta thua, nhưng hảo hán không ăn thua thiệt trước mắt, không băng chúng ta đền ít tiền cho hẳn trước, con dế nhũi này hơi tà môn, xuống tay lại ác độc, đừng đối đầu trực diện với hắn, về sau chúng ta có cơ hội sẽ trị hắn sau."
Lâm Kiệt quay đầu liếc nhìn Lâm Vĩ một cái, cả giận hừ một tiếng, nếu không phải đứa con chẳng ra tích sự gì này thì hôm nay ông ta đâu đến nơi đây, bị vả mặt thì thôi, hiện tại còn bị ép phải đền tiền, thật sự là mất hết mặt mũi.
Hiện tại đền tiền thì dễ, ông ta cũng không để ý chút tiền đó, nhà họ Lâm là nhà giàu có, tiền của ông ta nhiều đến có thể hù chết con dế nhữi Trần Thiết này, nhưng đền tiền có nghĩa là chịu thua, cái này mới làm ông ta khó chịu.
Nhưng ông ta kích động mà tát Lâm Thanh Âm trước, quả thật cũng không chiếm lý, nếu truyền về gia tộc, tuy trừ cụ ông ra thì không ai sẽ giúp Lâm Thanh Âm, nhưng tuyệt đối sẽ có một đám người đứng sau lưng nói xấu, trào phúng ông ta ỷ lớn hiếp nhỏ.