“Này chàng trai, chuyện này con không cần lo đâu, mau đi đi, nhanh chóng đi đi, nếu không họ thật sự sẽ đánh chết con đấy” Bà Dương cực kỳ sốt ruột nói với Trần Thiết.
Chuyện này do bà mà ra, bà không muốn một chàng trai trẻ như Trần Thiết bị liên lụy vì bà.
Trần Linh cũng cực kỳ hoảng sợ và bối rối, cô rất cảm động khi Trần Thiết đứng ra bảo vệ họ, nhưng đối phương nhiều người như vậy, Trần Thiết nhất định đánh không lại.
Cũng giống như bà Dương, cô không muốn người khác bị thương vì bọn họ, đặc biệt khi thấy cánh tay Trần Thiết còn đang quấn vải băng bó, rõ ràng hắn còn đang bị thương, điều này càng khiến cô lo lắng hơn.
Trần Thiết chỉ là xua tay, lãnh đạm thờ ơ nhìn mấy tên côn đồ đang lao tới, khi bọn nó vây quanh hắn, trên mặt còn mang theo nụ cười giễu cợt.
“Lý Cát quả thật là ngày càng hống hách, ông trời tại sao còn không cử người đến thu thập hẳn ta đi.”
“Aiz, người tốt thường sống không lâu, tai họa còn kéo dài nghìn năm, chuyện của Lý Cát ai dám quản chứ, cha hản ta là trùm côn đồ khét tiếng vùng này, còn có mấy chục đàn em, chàng trai trẻ này thật sự gặp rắc rối rồi...”
Đám đông vây xem cũng đang xì xào bàn tán, tuy rằng họ rất vui khi có người dám đứng ra ngăn chặn hành động xấu xa của đám người Lý Cát, nhưng dù sao Trần Thiết cũng chỉ có một mình, họ dường như có thể đoán được hẳn sẽ có kết cục. thảm hại như thế nào.
Chuyện này thật sự hết cách rồi, một người cho dù có lợi hại đến đâu đi chăng nữa nhưng sao có thể đánh lại bảy tám tên côn đồ đây?
Hơn nữa, Lý Cát còn có một người cha tàn bạo, cứ cho là hôm nay Trần Thiết có thể bình an vô sự thoát khỏi, nhưng hẳn cũng khó mà tránh được sự báo thù của cha Lý Cát.
Mặc dù cực kỳ phần nộ nhưng hiển nhiên không ai dám đứng ra giúp đỡ.
“Bây giờ, tao cho mày một con đường sống, nghĩ kỹ đi đây là địa bàn của tao, nếu bây giờ mày quỳ xuống và bò qua đây, tao sẽ tha cho mày, còn nếu không tao sẽ cho mày biết thế nào là lễ độ, dám quản chuyện của tao, từ trước tới nay vẫn chưa có thằng nào dám làm vậy đâu” Lý Cát vừa nói vừa cười đê tiện.
“Thật sao? Mày phí lời nhiều như thế làm gì, tao không phải vừa nói rồi sao, nếu mày còn dám nói thêm một lời vô nghĩa nào nữa mày sẽ phải hối hận, chỉ dựa vào mấy thằng như mày mà cũng cho răng tao không xử lý được sao?” Trần Thiết khinh thường lắc đầu, mấy tên côn đồn như vây thậm chí gà chó cũng chẳng bằng.
Nói xong, hắn còn không quên quay lại, nhẹ nhàng xoa đầu Trần Linh, an ủi: “Đừng sợ, hãy xem anh xử lý mấy thăng côn đồ này thế nào”
“Thật là cho mày đường sống, mày không đi, lại vội vàng muốn tìm cái chết phải không? Chưa thấy quan tài, chưa đổ lệ, lên đi, đánh chết nó cho tao.” Nhìn bộ dáng dửng dưng của Trần Thiết, Lý Cát cảm thấy cực kỳ tức giận, liền ra lệnh cho mấy đàn em của mình.
“Các anh em, lên, đánh chết nó.” Mấy tên côn đồ lao nhanh về phía Trần Thiết.
€ó hai thằng đang cầm dao, gấp gáp đâm thẳng về phía bụng, cực kỳ tàn nhãn muốn lấy mạng Trần Thiết.
“A...!“ Trần Linh hoảng sợ kêu lên, vô thức lấy tay che mắt, không dám nhìn cảnh tượng đẫm máu sắp xảy ra.
Thậm chí những người có mặt ở đó đều thay đổi sắc mặt, Lý Cát này và đồng bọn còn dám dùng dao, trực tiếp muốn lấy đi mạng sống của người khác.
Trần Thiết nheo mắt lại, khóe miệng trào phúng nở một nụ cười lạnh nhạt, hắn đối mặt với bảy tên côn đồ, trong đó có hai tên cầm dao trong tay, một chút cũng không để vào mắt.
'Thế nhưng hắn đã hoàn toàn tức giận, ức hiếp người khác. một cách hống hách như vậy, bây giờ lại dám dùng dao, vậy thì đừng trách hắn không khách khí.
Ngay khi con dao chuẩn bị đâm tới, hắn cuối cùng cũng di chuyển, né nhanh đến mức khinh ngạc, hai tay cùng lúc đánh vào cánh tay của hai tên cầm dao.
“Räc... rắc!” Tựa như có thể nghe thấy hai tiếng xương gãy. đồng thời vang lên, tiếp theo Trần Thiết thực hiện một cú đá xoay tròn đẹp mắt, năm tên côn đồ còn lại cũng ngã rạp xuống đất dưới cú đá của hẳn.
“A, tay của tao gấy rồi, đau quá đi mất...!" Dao trên tay hai tên côn đồ đồng loạt rơi xuống đất, bọn chúng liền ôm chặt lấy cánh tay lăn lộn trên mặt đất, gào thét thảm thiết.
Năm tên côn đồ còn lại cũng ngã xuống đất, hồi lâu không đứng dậy được, tên nào cũng phun ra mấy ngụm máu, hiển nhiên đã bị thương.
Chỉ với một cú đá và hai cú đấm, Trần Thiết đã nhanh chóng hạ gục bảy tên côn đồ, khiến những người xung quanh kinh ngạc đến mức không nói nên lời.
Những người có mặt ở đó đều cảm thấy hẳn thật lợi hại và cường đại.
Thế nhưng Trần Thiết không hề quan tâm phản ứng của những người xung quanh, hẳn phủi phủi tay rồi từ từ đi đến chỗ Lý Cát đang run rẩy.
“Tao nói rồi, mày sẽ phải hối hận.” Trần Thiết mỉm cười rồi đưa tay tát mạnh vào mặt Lý Cát.
Nếu như đã dám ra tay làm loạn thì đương nhiên phải gánh chịu hậu quả.
“Phốc!" Cái tát này trực tiếp khiến Lý Cát phun ra vài chiếc. răng gãy, nửa khuôn mặt trong nháy mắt sưng tấy.
Loại cặn bã này thậm chí đến người già cũng có thể ức hiếp, Trần Thiết không có ý định nương tay, cái tát này thật sự rất nặng.
“AI” Lý Cát ôm mặt, phát ra một tiếng trầm thấp như dã thú gầm lên, cái tát này khiến hẳn rất đau đớn.
“Chưa từng có ai dám động vào mặt tao, cho dù mày là ai đi chăng nữa thì mày cũng chết chắc rồi. Mày có biết cha tao là ai không? Cha tao chính là Lý Cường. Tất cả những tên côn đồ trong khu vực này đều phải nghe lời cha tao, dám động vào tao, mày cứ chờ chết đi.”
Giọng nói run rẩy của Lý Cát đã bán đứng hắn, rõ ràng hẳn bây giờ đã cực kỳ hoảng sợ, nhìn thấy đàn em của mình đều bị hạ gục, hẳn đã biết lần này bản thân đã dây vào kẻ không nên dây vào.
Dẫu vậy vì cái tát của Trần Thiết, mà hắn không nhịn được phẫn nộ hét lên,
nhìn chăm chăm Trần Thiết, hung ác nói.
“*, hóa ra cha mày cũng là một tên côn đồ, hơn nữa còn cầm đầu đám côn đồ tụi mày, quả thật là trên bất chính hạ tất loạn, cha mày như thế mới có thể nuôi dạy ra một thằng cặn bã như mày”
Ông ta chỉ là một tên cầm đầu đám côn đồ mà thôi, tất nhiên không đáng để Trần Thiết phải để ý, nhưng nhìn vẻ mặt kiêu ngạo và hung dữ của Lý Cát, Trần Thiết không có ý định dễ dàng cho qua cho hắn.
“Không phải tao đã nói rồi sao, nếu mày không xin lỗi, tao sẽ đánh gãy chân mày, sau đó xem mày có thể làm gì được tao.”
Nghĩ đến vừa rồi Lý Cát đã đánh mạnh vào đầu Trần Linh, Trần Thiết không thể kìm nén cơn tức giận trong lòng.
“Dừng lại! Cả cái vùng này không ai dám động vào con trai của Lý Cường này? Mày là ai, còn dám động vào con tao, tao nhất định sẽ giết mày.”
Đúng lúc này, một giọng nói thô lỗ đột nhiên vang lên, lập tức thu hút sự chú ý của mọi người.
Ở góc chợ, một người đàn ông trung niên với nhiều vết sẹo hắn trên mặt chậm rãi bước tới, theo sau là hai người đàn ông cường tráng với đôi mắt khát máu.
Người này chính là Lý Cường, một tay côn đồ khét tiếng nhất vùng này, hai gã cường tráng đi phía sau chính là đàn em đắc lực của ông ta, thân thủ rất mạnh, một mình có thể đánh bại ba đến năm người.
Mọi người vốn đang rất vui vẻ khi nhìn thấy Trần Thiết lợi hại đến mức nào, có thể nhẹ nhàng hạ đo ván Lý Cát, chỉ bằng một cái tát cũng khiến hän ta ngã quy mất vài ba cái răng.
Nhưng bây giờ Lý Cường đột nhiên xuất hiện, mọi người vây quanh đều cảm thấy ớn lạnh, có tin đồn rằng Lý Cường đã giết rất nhiều người, tay nhuốm không biết bao nhiêu là máu, tuy nhiên cảnh sát không thể làm gì được ông ta vì không có bằng chứng.
Không một ai muốn gặp rắc rối với một kẻ hung hãn như vậy, đám đông người xem lập tức tản ra như muốn chạy trốn, chỉ còn lại một số người bán hàng còn lại nhanh chóng quay mặt đi, không dám nhìn ông ta.
Điều này cho thấy Lý Cường là một kẻ đáng sợ bại hoại như thế nào.
“Cha, mau giết hắn đi, hắn dám đánh vào mặt con, cha phải giết hẳn." Lý Cát thấy cha mình đến liền vui mừng khôn xiết, hét lớn.
Sau đó, hẳn ta lại nhìn Trần Thiết, hung tợn nói: “Mày chết chắc rồi, mày đánh tao một cái, tao liền lấy cái mạng chó của mày.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!