Chương 459:
“Hừ hừ, cậu, tôi nhất định sẽ không động vào cậu! Nhưng cậu dẫn theo nhiều người như vậy thì đừng ai mong có thể ra ngoài.”
Ông Kha Phù khịt khịt mũi, sau đó chỉ tay.
về phía bảy người đang đứng bên cạnh Hoàng Thiên.
Khi nghe những lời xấc xược của Kha Phù, Lã Việt không khỏi nghiến răng, trong lòng cảm thấy rất khó chịu!
Nghe những lời ông Kha Phù nói ra, Tiêu Tấn và anh Phó thậm chí còn muốn lao lên để đánh cho Kha Phù kia một trận.
Chỉ có khuôn mặt của Đường Chủ Cổ là tỏ vẻ sợ hãi. Ông ta cảm thấy Hoàng Thiên quá bất cẩn, sao có thể chỉ mang mấy người như vậy tới trước mặt ông Kha Phù chứ?
Thật là khủng khiếp, đừng nghĩ đến chuyện toàn mạng rời khỏi khách sạn Hải Phủ này!
“Được rồi ông Phù, chúng ta đừng đấu võ mồm nữa. Bây giờ tôi sẽ cho ông hai con đường, ông chỉ được chọn một trong hai.”
Hoàng Thiên không thèm nhiều lời với ông Kha Phù nữa, lạnh lùng nói Nghe xong những lời Hoàng Thiên nói, ông Kha Phù không khỏi cười rộ lên.
“Ha ha ha! Cậu Thiên à, có cần tôi nói cho cậu biết hiện giờ cậu tốt thế nào không?
Cũng không thèm xem xét lại tình hình bây giờ của cậu thế nào đi!”
Ông Kha Phù bĩu môi lên, cười nhạo Hoàng Thiên với vẻ đắc ý.
“Này ông Kha Phù, anh cứ để cậu Thiên người ta nói xong cái đã, em còn đang nghe mà nực cười quá, không biết có phải đang xem hải không nữa!”
Lăng Thanh Trúc cười khúc khích, đứng dậy rồi đến trước mặt ông Kha Phù rồi ôm lấy cổ ông ta.
“Ha ha, vậy được thôi! Hoàng Thiên, cậu cứ nói đi, cậu định cho tôi hai con đường nào đây?”
Ông Kha Phù nhìn Hoàng Thiên hỏi với một nụ cười khó chịu.
Hoàng Thiên thực sự rất bình tĩnh, mặc dù ông Kha Phù và Lăng Thanh Trúc đều rất khó ưa, nhưng Hoàng Thiên vẫn phớt lờ họ, rồi bình tĩnh nói: “Con đường đầu tiên, hôm qua ông đã cướp được bao nhiêu địa bàn của hội Chó Hoang, bây giờ hãy đưa hết cho tôi! Rồi sau đó hãy đến dập đầu xin lỗi Đường Chủ Cổ cho đến khi anh ấy hết giận mới thôi.”
Tôi? Phì,..
Sau khi nghe Hoàng Thiên nói, ông Kha Phù lập tức phì cười một tiếng.
Ông ta cảm thấy Hoàng Thiên thật nực cười. Chẳng phải điên rồi sao? Sao có thể đưa ra một yêu cầu ngây thơ như vậy.
Lăng Thanh Trúc cũng nghiêng người cười khúc khích, một lúc sau che miệng nói với Hoàng Thiên: ‘Này cậu Thiên à. Anh có thể diễn hài lại được không? Ha ha, bây giờ anh còn không giữ nổi cái mạng cho mình mà lại còn muốn báo thù trút hận cho Đường Chủ Cổ nữa sao?”
Nhìn thấy dáng vẻ đắc ý ngạo mạn của Lăng Thanh Trúc, Hoàng Thiên thật sự không nói nên lời.
Thấy Hoàng Thiên chưa nói gì, ông ta phá lên cười rồi nói với Hoàng Thị “Cậu nói tiếp đi. Con đường thứ hai là gì vậy?”
*Con đường thứ hai, ông không cần đồng ý cũng được.”
Hoàng Thiên nói “Ha ha! Vậy được thôi, tôi chọn con đường thứ hai, và tôi sẽ không đáp ứng bất kỳ yêu cầu nào cả”
Ông Kha Phù bật cười, ánh mắt lóe lên vẻ hung tợn.
*Đây là ông nói đấy!”
Hoàng Thiên trầm giọng nói.
Ông Kha Phù nhìn thấy giọng điệu của Hoàng Thiên không được bình thường, sắc mặt ông ta cũng bắt đầu chùng xuống!