Chương 397:
Lâm Ngọc An nhìn qua Hoàng Thiên nói.
Nhìn thấy vợ mình sốt ruột đến nóng nảy, Hoàng Thiên rất bất đắc dĩ.
“Mau nói đi, có chuyện gì xảy ra?”
Hoàng Thiên hỏi Trương Lan Phượng.
Trương Lan Phượng thấy anh trả lời, lập tức nín khóc, lúc ngẩng đầu lên, trên mặt một giọt nước mắt cũng không có.
Một mực giả khóc, có thể có nước mắt sao?
“Là thế này, mẹ nợ tiền người ta. Tiền này nếu như không trả, người ta sẽ bức chết mẹ, còn Huỳnh Mai, cũng sẽ rất thảm!”
Lúc Trương Lan Phượng nói lời này, trên mặt hiện ra sự hoảng sợ, có thể nhìn ra được, đúng là bà ta rất sợ hãi.
Nợ tiền?
Hoàng Thiên khẽ cau mày, nghĩ thâm không phải là Trương Lan Phượng đang giở trò gì chứ, tùy tiện tìm một cái cớ như thế, muốn xin ít tiền tiêu xài sao?
Mặc dù trong lòng nghĩ như vậy, nhưng Hoàng Thiên cũng không coi trọng chuyện này lắm, coi như cho Trương Lan Phượng ít tiền cũng không phải vấn đề gì lớn. Miễn là bà ta đừng làm phiền đến mình.
“Nợ bao nhiêu?”
Hoàng Thiên thuận miệng hỏi một câu.
“A, một tỷ! Con rể, con bỏ ra chút tiền này, chính là mưa bụi, con nhất định phải giúp mẹt”
Trương Lan Phượng than thở nói.
“Cái gì, một tỷ?”
Lâm Ngọc An nghe lời này của Trương Lan Phượng, cô lập tức không kìm chế được vừa kinh ngạc vừa sợ hãi hô lên.
Dù sao mấy năm nay Lâm Ngọc An cũng rất khó khăn. Mặc dù đã biết chồng mình là cậu chủ Thiên ở thủ đô, nhưng nghe Trương Lan Phượng nợ người ta đến một tỷ, Lâm Ngọc An vẫn rất khiếp sợ.
Hoàng Thiên nghe một chút phản ứng cũng không có, đúng như Trương Lan Phượng nói, chút tiền ấy đối với Hoàng Thiên mà nói, không tính là cọng lông gì!
Lâm Huỳnh Mai đứng một bên nhìn Trương Lan Phượng, cô ấy trừng Trương Lan Phượng một cái, mở miệng nhỏ ra vừa định nói chuyện, Trương Lan Phượng lại hung hăng nháy mắt với cô ấy, ra hiệu không cho phép cô ấy lắm miệng.
Lâm Huỳnh Mai không lên tiếng, nhưng cô ấy không phục lắm, cũng rất chướng mắt Trương Lan Phượng.
Ánh mắt Hoàng Thiên sắc bén cỡ nào, giờ phút này đã nhìn ra chuyện Trương Lan Phượng nói không hề đơn giản như vậy, nếu không Lâm Huỳnh Mai cũng sẽ không trừng mắt với Trương Lan Phượng.
Nhưng Hoàng Thiên cũng không có hứng thú hỏi nhiều như vậy. Chuyện của Trương Lan Phượng, Hoàng Thiên cũng lười quản.
“Bà đi về trước đi, ngày mai tôi sai người đem tiên qua cho bà.”
Hoàng Thiên nói với Trương Lan Phượng.
Thấy Hoàng Thiên đồng ý, rốt cuộc Trương Lan Phượng thở phào một cái, lập tức vui vẻ ra mặt.
“Vậy thì mẹ phải cảm ơn con rồi! Ha ha, thời gian cũng không còn sớm, con và Ngọc An nghỉ ngơi sớm một chút.”
Trương Lan Phượng cười ha ha, dắt tay Lâm Huỳnh Mai, uốn éo cái mông đi ra ngoài.
Lâm Ngọc An tiên Trương Lan Phượng xuống dưới lầu rồi mới trở về.
Từ đầu đến cuối Hoàng Thiên nửa nằm ở trên ghế sô pha, cũng không ra ngoài tiễn Trương Lan Phượng.
“Chồng, lại gây phiền phức cho anh rồi.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!