Chương 393:
Trong mắt Hoàng Thiên lóe lên tia lạnh lão, lạnh lùng hỏi Khương Văn Vinh.
Khương Văn Vinh vẫn rất là xảo quyệt, thấy Hoàng Thiên nói như vậy cậu ta lập tức hiểu ra Hoàng Thiên đang muốn cậu ta quỳ xuống dập đầu.
Con mẹ mày nhé Hoàng Thiên!
Trong lòng Khương Văn Vinh thầm măng, cậu ta thề phải chơi đùa với Hoàng Thiên đến chết, nếu không thì cũng không rửa được mối hận này!
Thấy Khương Văn Vinh chậm chạp không có động tĩnh gì, Hoàng Thiên đã không còn kiên nhẫn được nữa.
“Thế nào, không đồng ý sao?”
Hoàng Thiên hỏi Khương Văn Vinh.
Khương Văn Vinh sao có thể đồng ý được? Đường đường là cậu chủ lớn của Chó Hoang, nếu bây giờ phải quỳ xuống trước mặt mọi người dập đầu với Hoàng Thiên, sau này làm sao còn gặp người được nữa?
Không phải sẽ bị người khác cười chết sao!
“Ngài Thiên, anh muốn bao nhiêu tiền cũng được, cứ ra giá đi! Nhưng quỳ xuống dập đầu thì thôi, bỏ qua được không…”
Khương Văn Vinh khép nép muốn thương lượng với Hoàng Thiên.
Khi Khương Văn Vinh nói ra lời này, anh ta vẫn rất có lòng tin đối với bản thân mình.
Dù sao người không ham tiền trên đời này rất chỉ là ít.
Chỉ cần ra đủ giá, không có gì là không thể dùng tiền giải quyết.
Cho nên Khương Văn Vinh muốn dùng tiền giải quyết Hoàng Thiên, giải quyết chướng ngại vật trước mắt.
Thế nhưng Khương Văn Vinh đã sai mười phần, Hoàng Thiên không bao giờ thiếu tiền!
“Ha ha. Được, nếu trả một khoản tiền thì mày không cần phải quỳ nữa”
Hoàng Thiên mỉm cười, vỗ vào khuôn mặt của Khương Văn Vinh.
“AI”
Khương Văn Vinh đau đến mức kêu to lên, căn bản là Hoàng Thiên không dùng lực, nhưng Khương Văn Vinh cũng không chịu được. Bởi vì mặt của anh ta đã bị giày đạp nát!
“Được thôi cậu Thiên, anh muốn bao nhiêu?”
Trong lòng Khương Văn Vinh dấy lên một tia hi vọng, trông mong nhìn Hoàng Thiên hỏi.
“Ba ngàn năm trăm tỷ đi. Chút tiền lẻ này đối với cậu chủ Vinh mà nói cũng không tính là cái lông gì.”
Hoàng Thiên rất bình thản thuận miệng nói.
Con mẹ nói Khương Văn Vinh nghe xong liền lập tức trợn tròn mắt, kinh ngạc không nói nên lời.
Ba ngàn năm trăm tỷ đấy! Có phải số tiền nhỏ đâu?
Đầu óc Khương Văn Vinh ong ong, mặc dù trong nhà anh ta rất nhiều tiền, nhưng tổng tài sản còn chưa đến bảy ngàn tỷ, nếu là cầm tiền mặt, chỉ sợ đến bảy trăm tỷ còn không bỏ ra nổi.
Không chỉ có Khương Văn Vinh kinh ngạc, tất cả người ở chỗ này đều bị Hoàng Thiên dọa sợ đến rớt cằm.
“Cậu Thiên, anh, anh đang nói đùa với tôi đấy à?”
Khương Văn Vinh nói lắp, căng thẳng mà hỏi Hoàng Thiên.
“Mày nhìn dáng vẻ của tao giống đùa giỡn lắm hay sao?”
Hoàng Thiên sầm mặt lại, lạnh lùng hỏi.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!