Chương 390:
Quách Đức Hồng mặt mũi khổ sợ nói với Hoàng Thiên, nói đến đây, ông ta không dám nói tiếp nữa.
Hoàng Thiên nghe được lời này không khỏi hung hăng cắn răng một cái!
Quả nhiên là chuyện như vậy, đêm nay đúng là quá nguy hiểm rồi.
Nếu không phải trước khi say Hoàng Linh kịp gọi điện thoại cầu cứu thì không phải là đã bị Khương Văn Vinh đạt được mục đích rồi hay sao?
“Cậu ta bảo thì mày liền làm à? Mày thế mà là giáo sư đó, chuyện thất đức như vậy mà cũng làm được sao?”
Hoàng Thiên phẫn nộ hét lên, hung hăng đấm một cú vào mũi Quách Đức Hồng.
Ngay lập tức mũi Quách Đức Hồng chảy máu không ngừng, nhìn vô cùng đáng sợ.
Quách Đức Hồng bị đánh đến khóc, không sai, chính là khóc.
“Ngài Thiên đừng đánh tôi, tôi thật sự không chịu được…”
Quách Đức Hồng khóc nức nở nói.
Nhìn bộ dạng không có tiền đồ này của Quách Đức Hồng, Hoàng Thiên thật sự không biết nói gì.
Hoàng Linh ngồi ở một bên cũng ngây người, trong trường học Quách Đức Hồng luôn luôn vô cùng kiêu ngạo ngang ngược, nhưng bây giờ vì cái mũi mà khóc sao?
“Quách Đức Hồng! Con mẹ nó mày, mày không phải nói cũng muốn có được Hoàng Linh sao? Mày còn nói chờ ông đây xong việc rồi thì tặng cô ấy lại cho mày sao?”
Khương Văn Vinh tức giận bò dậy từ dưới đất chỉ vào Quách Đức Hồng mắng to.
Quách Đức Hồng bị mắng cũng không dám cãi, ông ta biết đem nay không xong rồi, kể cả Hoàng Thiên có tha cho ông ta thì Khương Văn Vinh cũng không tha cho ông †a.
“Lão già! Cậu ta nói thật sao?”
Hoàng Thiên giận dữ hỏi Quách Đức Hồng.
Quách Đức Hồng không nói gì, giống như ngầm thừa nhận.
Am!
Hoàng Thiên đạp một phát vào hạ bộ Quách Đức Hồng!
“Ai ulil”
Quách Đức Hồng nhảy dựng lên cao hơn một mét, đau đến muốn ngất đi, cảm giác như trứng cũng nát rồi.
“Hai người các người cũng quay lại đây!”
Dưới cơn thịnh nộ của Hoàng Thiên, chắc chắn không thể tha cho ai cả, chỉ chỉ Võ Ngọc Minh và Hồ Hoàng Anh.
Đôi chó nam nữ này đã sớm biết chắc chắn sẽ đến lượt mình, nhưng khi Hoàng Thiên muốn bọn họ đi qua, bọn họ vẫn sợ đến mức tè ra quần.
Nhưng lại không dám không làm theo, Hoàng Thiên lợi hại như thế nào bọn họ đều thấy rõ.
Võ Ngọc Minh và Hồ Hoàng Anh nơm nớp lo sợ đi đến trước mặt Hoàng Thiên, ngay cả thở cũng không dám thở.
“Hai người các người cũng đến đây, bốn người cái người đứng thành một hàng!”
Hoàng Thiên chỉ chỉ cả Khương Văn Vinh và Quách Đức Hồng.
Quách Đức Hồng đau đến muốn ngất đi nhưng lão già chết tiệt này vẫn rất nghe lời, ngoan ngoãn đi đến đứng thành một hàng cạnh Võ Ngọc Minh và Hồ Hoàng Anh.
Khương Văn Vinh còn ngoan cố muốn giữ mặt mũi, lề mề không muốn đi đến.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!