Chương 388:
Hoàng Thiên không khỏi tức giận trong lòng, Khương Văn Vinh này quá đa nghi quá tàn nhân, đây là đòn hiểm đấy!
Nếu đổi lại là một người bình thường thì đã bị anh ta đâm chết rồi.
Mẹ nó đúng là coi trời bằng vung mài Hoàng Thiên nghĩ tới đó, lập tức ra tay nhanh như chớp, trực tiếp nắm lấy cổ tay cầm dao của Khương Văn VinhI “Mày!”
Khương Văn Vinh kinh hãi, anh ta không thể ngờ Hoàng Thiên lại mạnh như vậy!
Cổ tay bị nắm lấy, Khương Văn Vinh cảm giác cực kỳ đau đớn, cổ tay anh ta sắp bị bóp gấy luôn rồi, cực kỳ đau đớn!
Keng!!
Rốt cuộc Khương Văn Vinh không thể nắm con dao trong tay được nữa, một tiếng “keng” vang lên, con dao rớt xuống đất.
Khương Văn Vinh còn chưa kịp phản ứng thì nắm đấm của Hoàng Thiên đã lao tới như mưal “Bụp bụp bụp bụp bụp bụp…”
“Mẹ kiếp! AI U¡ da mẹ ơi…”
Khương Văn Vinh há to miệng, cũng không biết nên kêu gì nữa, anh ta bị đánh đến mức đầu óc trở nên choáng váng.
Sau mười cú đấm, mặt của Khương Văn Vinh đã biến thành một cái bánh bao thịt, sưng vùi Máu mũi chảy xuống qua hai lỗ mũi, Khương Văn Vinh đứng đơ ra như một thằng ngốc, cũng chẳng biết đánh trả lại.
Hoàng Thiên hoặc là không ra tay, đã ra tay thì không hề nhẹt Lúc này một tay Hoàng Thiện nắm chặt tóc Khương Văn Vinh, tay kia vung mạnh tát mười mấy cái trái phải trên mặt Khương Văn VinhI “Oa a! Đừng đánh nữa! A mẹ mày… Mẹ kiếp mẹ kiếp!”
Khương Văn Vinh bị tát đến mức nghi ngờ đời người, thằng nhóc này hùng hùng hổ hổ, căn bản không tỉnh táo lại được.
Lớn bằng từng này, anh ta chưa từng bị ai đánh như vậy, cha anh ta là ông chủ của hội Chó Hoang rất có thế lực trong tỉnh thành, ai dám động đến một ngón tay của anh ta?
Nhưng tối nay thì khác, Hoàng Thiên căn bản không coi anh ta là người mà đánh, chỉ nửa phút đã đánh anh ta thành dáng vẻ không còn là con người!
Liễu Thành Giang và bốn tên thuộc hạ đứng một bên thấy Hoàng Thiên đánh Khương Văn Vinh như vậy thì ngẩn người ra.
Liễu Thành Giang thầm khâm phục Hoàng Thiên trong lòng, nghĩ thâm ngài Thiên đúng là quá trâu bò, đánh cho cậu chủ hội Chó Hoang đến mức này…
Giáo sư Hồng cũng đã bò dậy khỏi mặt đất từ lâu, nhìn thấy Khương Văn Vinh bị Hoàng Thiên đánh đến mức này thì trở nên hoang mang.
Đây là cậu Vinh đấy, Hoàng Thiên này chết chắc rồi!
Giáo sư Hồng còn mừng thầm trong lòng, thầm nghĩ trong lòng!
Võ Ngọc Minh nghẹn họng nhìn trân trối, bọn họ nhìn Hoàng Linh bên cạnh, nằm mơ cũng không ngờ Hoàng Linh lại có một người anh trai có thực lực như thế.
Võ Ngọc Minh và Hồ Hoàng Anh đều rât ngạc nhiên, bọn họ cũng biết một chút hoàn cảnh gia đình của Hoàng Linh một chút, trong ấn tượng của bọn họ, anh của Hoàng Linh là một tên vô dụng đi ở rể.
Nhưng tình huống đêm nay là như thể nào vậy? Một tên vô dụng vậy mà lại ngầu như thế, dám đánh cậu Vinh đến mức này?
Võ Ngọc Minh và Hồ Hoàng Anh hoàn toàn không tin vào cuộc sống này nữa. Đứng ngơ ngác ở đó, ngay cả thở cũng không dám thở.
Thật sự lúc nhìn thấy Khương Văn Vinh bị đánh, nhóm Võ Ngọc Minh này muốn đi lên hỗ trợ, tranh thủ gây thiện cảm với Khương Văn Vinh.
Nhưng Võ Ngọc Minh đã từng bị Hoàng Thiên cho ăn hành một lần, cậu anh ta ta biết rõ căn bản mình không phải đối thử của Hoàng Thiên, làm sao dám đi lên hỗ trợ?
Huống chi ông chủ quán rượu này là Liêu Thành Giang cung kính với Hoàng Thiên như vậy, nếu như Võ Ngọc Minh đi lên hỗ trợ, nói không chừng Liễu Thành Giang cũng sẽ không đồng ý.
Càng nghĩ Võ Ngọc Minh càng thấy lựa chọn đứng một bên xem náo nhiệt là lựa chọn đúng đắn.
Hoàng Thiên hung hăng dạy dỗ Khương Văn Vinh, đánh đến mức Khương Văn Vinh nhìn không ra bộ dạng của người nữa thì lúc này Hoàng Thiên mới dừng tay.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!