Chương 387:
Khương Văn Vinh thấy cảnh này thì cảm giác hơi hoang mang.
Theo lý thuyết thì Liễu Thành Giang này cũng là một nhân vật có máu mặt, còn dẫn theo bốn tên thuộc hạ đầu định, chắc cũng là dân xã hội đen!
Sao Liễu Thành Giang lại kiêng dè Hoàng Thiên như thế? Chẳng lẽ thật sự Hoàng Thiên không phải là người dễ chọc?
Khương Văn Vinh thâm suy xét trong lòng, lông mày nhíu lại, trong lòng rất khó chịu.
Hai mắt Võ Ngọc Minh và Hồ Hoàng Anh cũng trợn tròn lên, bọn họ đang chờ xem kịch vui, chờ tới lúc Liễu Thành Giang ra tay dạy dỗ Hoàng Thiên, nào ngờ Liễu Thành Giang nhìn thấy Hoàng Thiên như chuột thấy mèo vậy.
“Ông chủ Giang, ông muốn giúp cậu Vinh đây đối phó với tôi hả?”
Hoàng Thiên thản nhiên hỏi Liễu Thành Giang.
Liễu Thành Giang nào dám đối phó với Hoàng Thiên chứ? Lã Việt hăng giọng một cái thôi là buổi tối Liễu Thành Giang đã gặp ác mộng rồi.
“Không không không! Ngài Thiên ngài đừng hiểu lầm, tôi nào dám chứ?”
Liễu Thành Giang vội vàng khoát tay giải thích, sau đó ông ta đi tới gần Hoàng Thiên, ghé tới sát nói nhỏ vào tai Hoàng Thiên: “Ngài Thiên, việc hôm nay xử lý gọn nhẹ chút đi, ngài có biết lai lịch của cậu Vinh này không?”
“Lai lịch gì?”
Hoàng Thiên im lặng nhìn Liễu Thành Giang.
“Cha anh ta là ông chủ hội Chó Hoang…”
Liễu Thành Giang nói thầm với Hoàng Thiên, lại còn nháy mắt với Hoàng Thiên, ra hiệu cho Hoàng Thiên tuyệt đối đừng gây rối.
Hội Chó Hoang?
Hoàng Thiên hơi ngẩn ra, anh chưa từng nghe nói tới hội Chó Hoang, nhưng lúc Liễu Thành Giang nhắc tới hội Chó Hoang thì rất căng thẳng, chứng tỏ hội Chó Hoang này rất mạnh.
“Ngài Thiên, cậu Vinh. Hai người bình tĩnh chút đi, có chuyện gì thì ngồi xuống từ từ nói đã…”
Liễu Thành Giang vội vàng khuyên nhủ.
“Nói con mẹ ông ấy! Ông cút sang chỗ khác cho tôi! Đồ ăn hại!”
Khương Văn Vinh tức giận mắng Liễu Thành Giang, hung hăng trợn mắt nhìn Liêu Thành Giang.
Liễu Thành Giang bị mắng mà chẳng hề tức giận, thậm chí còn chẳng phản bác câu nào, lúng túng đứng ở đó như một thằng đần.
“Mày tên là Hoàng Thiên đúng không?
Tao nói cho mày biết, ông đây bây giờ rất bực mình! Tao cho mày hai lựa chọn, một là mày quỳ xuống dập đầu mười cái cho tao, sau đó để em gái mày đi theo tao một tháng thì tao sẽ tha cho mày! Hai là mày có thể không đồng ý, nhưng tao sẽ chặt đứt một chân mày, biến mày thành một thằng què!”
Giờ đây Khương Văn Vinh cực kỳ kiêu căng, thâm trầm trừng mắt nhìn Hoàng Thiên và nói.
Mấy lời này suýt chút nữa thì làm cho Hoàng Thiên phải phì cười, tạm thời Hoàng Thiên không biết rõ hội Chó Hoang là cái thứ gì, nhưng Khương Văn Vinh là cái thứ gì thì Hoàng Thiên đã hiểu rất rõ.
“Mày không nên có ý gì với em gái tao.”
Hoàng Thiên chỉ lạnh lùng nói một câu đấy, sau đó nhanh chóng đi tới gần Khương Văn VinhI Con mẹ mày ấy!
Khương Văn Vinh trợn tròn hai mắt lên, không thể che giấu bản tính hung bạo nữa, anh ta chửi lớn một câu rồi vung con dao nhọn trong tay lên, đâm tới trái tim của Hoàng Thiên!
Chỉ một dao đã muốn lấy mạng người!