Chương 383::
“Nể mày là anh trai của Hoàng Linh nên hôm nay tao sẽ không đánh mày, mày lập tức quỳ xuống xin lỗi cho tao!”
Khương Văn Vinh rất kiêu căng đứng đó, chỉ chỉ dưới chân mình, ra hiệu cho Hoàng Thiên quỳ ở đó.
Hành động của Khương Văn Vinh làm cho Hoàng Thiên thấy buồn cười, xem ra nếu người đã tự đi vào đường chết thì ông trời cũng không ngăn cản được!
“Tao bảo này đồ súc sinh, mày có biết mày đang nói gì không vậy?”
Hoàng Thiên mỉm cười, ánh mắt đùa bốn nhìn Khương Văn Vinh.
Lúc này Khương Văn Vinh thật sự nổi điên luôn rồi, anh ta phát hiện mình chẳng hề dọa được Hoàng Thiên, không ngờ Hoàng Thiên lại không sợ anh tal Nhìn thấy vẻ mặt Khương Văn Vinh ngày càng khó coi, Hoàng Linh cực kỳ lo lăng.
Bởi vì Hoàng Linh hiểu quá rõ Khương Văn Vinh sẽ làm gì, tuy Khương Văn Vinh chỉ mới tới đại học Bắc Ninh chưa được bao lâu, nhưng thầy trò trong trường đều biết gia cảnh của Khương Văn Vinh rất không đơn giản, mà liên quan tới mấy thứ đen tối!
“Anh, chúng ta về nhà mau đi, đừng tranh cãi với anh ta.”
Hoàng Linh vội vàng nhắc Hoàng Thiên, kéo tay Hoàng Thiên, định kéo Hoàng Thiên đi.
Thật ra Hoàng Thiên cũng không muốn nhiều chuyện, trong mắt Hoàng Thiên, cái kiểu sinh viên đại học như Khương Văn Vinh và Võ Ngọc Minh cũng chỉ là mấy đứa con nít ranh mà thôi.
Nhưng chuyện này liên quan tới Hoàng Linh thì Hoàng Thiên không thể mặc kệ được.
Tránh được mồng một không tránh được mười lăm, giả sử hôm nay tránh thằng nhóc họ Khương này, thế ngày mai thì sao? Sau này Hoàng Linh làm sao mà sống nổi ở trường được?
“Đừng sợ, anh sẽ giải quyết tốt chuyện này cho em.”
Hoàng Thiên dịu dàng nói với Hoàng Linh.
Nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh tự tin của Hoàng Thiên, Hoàng Linh cũng yên tâm hơn.
Lúc này cô ấy mới nghĩ tới chuyện, thật ra bối cảnh của anh trai cũng rất không đơn giản!
“Con mẹ nó, mày giải quyết cái gì chứ?
Mau quỳ xuống với cậu Vinh, cầu xin anh ấy tha cái mạng chó của mày, nếu không hôm nay bọn tao sẽ đánh chết mày!”
Võ Ngọc Minh trừng con mắt chó lên, hùng hùng hổ hổ nói với Hoàng Thiên.
“Mày đang giả vờ cái quái gì ở đây vậy?
Chỉ cần dập đầu xin lỗi cậu Vinh là được rồi, mày lại còn giả vờ, cậu Vinh chỉ cần dùng một ngón tay là đã giết chết mày rồi!”
Hồ Hoàng Anh đứng một bên cũng hăng hái chửi Hoàng Thiên.
Khương Văn Vinh thấy Võ Ngọc Minh và Hồ Hoàng Anh thể hiện tốt như thế thì rất hài lòng, đắc ý cười cười, chờ Hoàng Thiên quỳ xuống xin lỗi anh ta.
“Hai người bị đánh chưa đủ à?”
Hoàng Thiên bình thản nói, nhìn Võ Ngọc Minh và Hồ Hoàng Anh.
Mặc dù giọng điệu rất bình thản, nhưng vẻ mặt Hoàng Thiên lại là không giận mà uy.
Trong lòng Võ Ngọc Minh và Hồ Hoàng Anh trở nên hoảng hốt, bọn họ cảm nhận được khí thế từ người Hoàng Thiên, chợt trở nên nhát gan.
Biết làm sao được, tính cách con người là thế, đều thích bóp quả hồng mềm, mềm nắn rắn buông.
Lúc này Võ Ngọc Minh và Hồ Hoàng Anh không dám nói lung tung gì nữa, bọn họ nhìn Khương Văn Vinh, chờ Khương Văn Vinh trừng phạt Hoàng Thiên.
“Thằng nhóc chết tiệt, tao đã cho mày cơ hội rồi nhưng mày lại không quý trọng…”