Chương 382:
Hoàng Thiên hoặc là không ra tay, đã ra tay thì không hề nhẹt Lúc này một tay Hoàng Thiện nắm chặt tóc Khương Văn Vinh, tay kia vung mạnh tát mười mấy cái trái phải trên mặt Khương Văn VinhI “Oa a! Đừng đánh nữa! A mẹ mày… Mẹ kiếp mẹ kiếp!”
Khương Văn Vinh bị tát đến mức nghi ngờ đời người, thằng nhóc này hùng hùng hổ hổ, căn bản không tỉnh táo lại được.
Lớn bằng từng này, anh ta chưa từng bị ai đánh như vậy, cha anh ta là ông chủ của hội Chó Hoang rất có thế lực trong tỉnh thành, ai dám động đến một ngón tay của anh ta?
Nhưng tối nay thì khác, Hoàng Thiên căn bản không coi anh ta là người mà đánh, chỉ nửa phút đã đánh anh ta thành dáng vẻ không còn là con người!
Liễu Thành Giang và bốn tên thuộc hạ đứng một bên thấy Hoàng Thiên đánh Khương Văn Vinh như vậy thì ngẩn người ra.
Liễu Thành Giang thầm khâm phục Hoàng Thiên trong lòng, nghĩ thâm ngài Thiên đúng là quá trâu bò, đánh cho cậu chủ hội Chó Hoang đến mức này…
Giáo sư Hồng cũng đã bò dậy khỏi mặt đất từ lâu, nhìn thấy Khương Văn Vinh bị Hoàng Thiên đánh đến mức này thì trở nên hoang mang.
Đây là cậu Vinh đấy, Hoàng Thiên này chết chắc rồi!
Giáo sư Hồng còn mừng thầm trong lòng, thầm nghĩ trong lòng!
Võ Ngọc Minh nghẹn họng nhìn trân trối, bọn họ nhìn Hoàng Linh bên cạnh, nằm mơ cũng không ngờ Hoàng Linh lại có một người anh trai có thực lực như thế.
Lúc Khương Văn Vinh nói lời này vẻ mặt cực kỳ phách lối kiêu ngạo, biểu cảm rất khoa trương, khóe miệng kéo dài tới tận mang tai.
Võ Ngọc Minh đúng là một tay sai trung thành của Khương Văn Vinh, từ lúc Khương Văn Vinh chuyển tới đại học Bắc Ninh tới bây giờ, Võ Ngọc Minh vẫn luôn dốc sức cho Khương Văn Vinh.
Thấy Khương Văn Vinh hỏi như vậy, vẻ mặt thằng nhóc Võ Ngọc Minh cợt nhả đứng lên, đi tới gần Hoàng Thiên và Khương Văn Vinh.
Võ Ngọc Minh chỉ chỉ Hoàng Thiên, đắc ý cười cười rồi nói: “Cậu Vinh, có một điều anh không biết, người anh trai này của Hoàng Linh ở thành phố Bắc Ninh trâu bò lắm đấy!”
“Ồ? Trâu bò đến mức nào?”
Quả nhiên chiêu này rất lợi hại, sau khi nghe Võ Ngọc Minh kể lại, Khương Văn Vinh chớp mi, sắc mặt rất khó coi.
“Ha ha, đúng là mày đã nói mấy lời đấy à?”
Khương Văn Vinh cười khẩy rồi hỏi Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên ghét nhất là cái kiểu thích giả vờ này của Khương Văn Vinh, thấy thằng nhóc này giả vờ như vậy, Hoàng Thiên cũng chỉ im lặng.
“Đúng vậy, tôi nói đấy.”
Hoàng Thiên nói rất bình thản.
Mẹ kiếp!
Khương Văn Vinh lập tức nổi giận. Từ nhỏ đến lớn, không có ai dám vô lễ với anh ta.
“Mày biết tao là ai không?”
Khương Văn Vinh trầm mặt xuống, trừng mắt hỏi Hoàng Thiên.
Vốn dĩ hôm nay tâm trạng của Hoàng Thiên không được tốt lắm, anh làm gì có kiên nhãn nói nhảm với Khương Văn Vinh?
Nhìn thấy dáng vẻ kiêu căng ngạo mạn này của Khương Văn Vinh, Hoàng Thiên rất muốn tát anh ta.
“Biết, mày là Vinh súc sinh đúng không?”
Hoàng Thiên lạnh lùng cười một cái, nhìn Khương Văn Vinh giống như đang nhìn một thằng đần.
Mẹ kiếp!
Đương nhiên Khương Văn Vinh biết Hoàng Thiên đang chửi anh ta. Mà đâu phải chỉ mỗi anh ta hiểu, bất cứ ai ở đây cũng hiểu cả.