Chương 379:
Quách Đức Hồng vừa tức vừa xấu hổ, đã có hơi không kiềm chế được nỗi lòng, lớn tiếng mắng Hoàng Thiên.
“Ha ha, rốt cuộc ông đã nói ra lời trong lòng.”
Hoàng Thiên lạnh lùng cười một tiếng, kéo cổ áo Quách Đức Hồng, hung hăng quăng ông ta vô vách tường.
Rầm!
“Ôi má ơi!”
Đầu Quách Đức Hồng va vào tường, lập tức đầu rơi máu chảy, đầu ông ta sưng một cục, nhanh chóng té xỉu.
Răng rắc!
Hoàng Thiên ném một bình rượu, từ phía sau đập trúng đầu Quách Đức Hồng.
Róc rách.
Quách Đức Hồng trợn trắng mắt, tựa như con lợn béo đáng chết, nằm dưới đất, đầu óc choáng váng.
“Bắt đầu từ ngày mai, không cho phép ông đến đại học Bắc Ninh dạy học nữa. Nếu ông dám bước vào đại học Bắc Ninh thì sẽ bị đánh gấy chân, ông nghe rõ chưa?”
Hoàng Thiên rất bình tĩnh nói với Quách Đức Hồng nằm dưới đất.
Quách Đức Hồng xoa xoa cái đầu đầy máu, ông ta quả thực muốn bùng nổ.
Nhưng ông ta không dám mạnh miệng với Hoàng Thiên, bởi vì thực tế ông ta không chịu nổi việc Hoàng Thiên đánh ông ta.
“Bộp bộp bộp.
Khương Văn Vinh một bên võ tay một cái, gương mặt cười đắc ý hả hê, nói với Hoàng Thiên: “Hay lắm, xem ra ngài Thiên đúng là không phải người bình thường, rất ngang ngược.”
Nhìn thấy con bê Khương Văn Vinh này có thể đắc ý như thế, Hoàng Thiên cũng vô cùng im lặng.
“Tôi là người như thế nào, anh nhanh chóng sẽ biết thôi. Bây giờ tới phiên anh.”
Khương Văn Vinh nghe lời này của Hoàng Thiên, ánh sáng lạnh lẽo trong mắt không khỏi lóe lên. Anh ta hừ một tiếng nói: “Hừ, cậu chủ tôi đây thật đúng là đánh giá thấp anh, anh đã tìm đường chết như thế, cậu chủ tôi liền thành toàn cho anh là được.”
Khương Văn Vinh nói xong thì lấy ra một con dao nhọn từ bên hông, anh ta hung tàn nhìn chằm chằm Hoàng Thiên rồi đi tới.
“Lần này xem ra náo nhiệt đây, cậu Vinh có làm thịt tên họ Hoàng này không đây.”
Võ Ngọc Minh nhỏ giọng cười nói với Hồ Hoàng Anh, cười rất là hèn mọn.
“Họ Hoàng kia quá không biết tự lượng sức mình, đây không phải muốn chết sao?
Há hái”
Hồ Hoàng Anh cũng nở nụ cười, thì thầm với Võ Ngọc Minh.
“Cậu Vinh, đừng ra tay, đừng ra tay! Ông chủ chúng tôi lát nữa sẽ đến. Xin ngài trước tiên hãy bớt giận.”
Nhưng đúng lúc này, cửa phòng khách mở ra, quản lý đại sảnh kia lao đến, đầu đầy mồ hôi khuyên Khương Văn Vinh.
Khương Văn Vinh rất phách lối liếc tên quản lý này một cái, hừ lạnh một tiếng: “Hừ, nói cho ông chủ các người biết, hãy dạy dỗ thằng nhóc không có mắt này tốt một chút.
Nếu ông chủ mấy người không xử lý được thì cũng đừng trách tôi khiến khách sạn của mấy người dính máu.”
Lời nói này quá cuồng vọng, mặc dù quản lý đại sảnh rất không muốn nghe nhưng cũng không hoài nghi thực lực của Khương Văn Vinh chút nào.
Bởi vì khách sạn này cách đại học Bắc Ninh rất gần, lần này Khương Văn Vinh đến khách sạn này tiêu phí không ít, quản lý đại sảnh đã sớm biết nần tảng của Khương Văn Vinh, biết bối cảnh trong nhà cậu Vinh này rất đáng sợ.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!