Chương 377:
Nhưng chuyện này liên quan tới Hoàng Linh thì Hoàng Thiên không thể mặc kệ được.
Tránh được mồng một không tránh được mười lăm, giả sử hôm nay tránh thằng nhóc họ Khương này, thế ngày mai thì sao? Sau này Hoàng Linh làm sao mà sống nổi ở trường được?
“Đừng sợ, anh sẽ giải quyết tốt chuyện này cho em.”
Hoàng Thiên dịu dàng nói với Hoàng Linh.
Nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh tự tin của Hoàng Thiên, Hoàng Linh cũng yên tâm hơn.
Lúc này cô ấy mới nghĩ tới chuyện, thật ra bối cảnh của anh trai cũng rất không đơn giản!
“Con mẹ nó, mày giải quyết cái gì chứ?
Mau quỳ xuống với cậu Vinh, cầu xin anh ấy tha cái mạng chó của mày, nếu không hôm nay bọn tao sẽ đánh chết mày!”
Võ Ngọc Minh trừng con mắt chó lên, hùng hùng hổ hổ nói với Hoàng Thiên.
“Mày đang giả vờ cái quái gì ở đây vậy?
Chỉ cần dập đầu xin lỗi cậu Vinh là được rồi, mày lại còn giả vờ, cậu Vinh chỉ cần dùng một ngón tay là đã giết chết mày rồi!”
Hồ Hoàng Anh đứng một bên cũng hăng hái chửi Hoàng Thiên.
Khương Văn Vinh thấy Võ Ngọc Minh và Hồ Hoàng Anh thể hiện tốt như thế thì rất hài lòng, đắc ý cười cười, chờ Hoàng Thiên quỳ xuống xin lỗi anh ta.
Lúc này Võ Ngọc Minh và Hồ Hoàng Anh không dám nói lung tung gì nữa, bọn họ nhìn Khương Văn Vinh, chờ Khương Văn Vinh trừng phạt Hoàng Thiên.
“Thằng nhóc chết tiệt, tao đã cho mày cơ hội rồi nhưng mày lại không quý trọng…”
Vẻ mặt Khương Văn Vinh trở nên âm trầm. Lúc nói lời này, anh ta trở tay nhặt một chai rượu lên, cầm trong tay.
Quách Đức Hồng đứng một bên thấy bọn họ sắp đánh nhau thì đứng ngồi không yên.
Dù sao ông ta cũng là giáo sư, hơn nữa ông ta là người lừa Hoàng Linh ra, nếu thật sự làm lớn chuyện thì ông ta cũng sẽ bị bất lợi.
Vì thế Quách Đức Hồng vội vàng đứng lên kéo Khương Văn Vinh và nói: “Cậu Vinh, cậu bớt giận đi đã, dù sao người này cũng là anh trai Hoàng Linh, cậu muốn làm bạn tốt với Hoàng Linh thì sao lại đánh anh trai con bé được?”
Quách Đức Hồng vừa khuyên vừa nháy mắt với Khương Văn Vinh, ra vẻ làm người Tốt.
Hoàng Thiên nhìn thấy dáng vẻ này của Quách Đức Hồng thì trong lòng rất khó chịu.
Lúc nấy khi giáo sư Hồng nói chuyện với Hoàng Linh, Hoàng Thiên đã nghe rất rõ, chính giáo sư Hồng này là người đã lừa em gái mình tới đây!
Nếu mà nói ghê tởm thì Quách Đức Hồng này còn ghê tởm hơn cả Khương Văn Vinh.
“Thôi được rồi giáo sư Hồng, nể tình thầy nên hôm nay tôi sẽ không đánh anh ta!
Nhưng anh ta phải cút ra khỏi đây, đừng làm ảnh hưởng việc uống rượu của chúng ta!”
Khương Văn Vinh ngông cuồng chỉ chỉ Hoàng Thiên và nói với Quách Đức Hồng.
“Chuyện này dễ xử lý chuyện này dễ xử lý, để tôi khuyên bảo thằng nhóc này!”
Quách Đức Hồng hèn hạ cười một tiếng, sau đó quay người đi tới gần Hoàng Thiên, cười nói: “Nhóc, cậu mau rời khỏi đây đi, lát nữa cậu Vinh mà nổi điên lên thì cậu gặp rắc rối lớn rồi đấy!”
“Ha ha, uổng cho ông là một giáo sư, mở mồm là cậu Vinh, cậu Vinh là cha ông à?”
Hoàng Thiên lạnh lùng cười, chế giễu -_ Quách Đức Hồng.