Chương 367:
Biết được Hoàng Linh có một người anh trai đi ở rể nhà vợ.
Đối với loại chế giễu này, Hoàng Thiên từ sớm đã có khả năng miễn dịch, càng không để tâm trong lòng.
Ngược lại, bộ mặt của Hồ Hoàng Anh lại khiến cho Hoàng Thiên thấy tức giận.
Trên người Hồ Hoàng Anh, Hoàng Thiên lại tìm thấy bóng dáng của Trương Lan Phượng, người phụ nữ này và Trương Lan Phượng là cùng loại người!
“Tôi không muốn nói lại lần thứ hai.”
Hoàng Thiên trầm giọng nói với Hồ Hoàng Anh.
“Mẹ nó. Anh có nói lại hay không thì có thể làm gì? Bộ dạng ngu ngốc này của anh, còn chạy đến đây ra vẻ sao?”
Võ Ngọc Minh bước đến với vẻ mặt xem thường, mồm bẩn thỉu nói với Hoàng Thiên.
Đường Lương Hạnh thấy Võ Ngọc Minh và Hồ Hoàng Anh lại muốn tìm đường chết đến thế, cô có chút không kìm được mà muốn cười.
Thầm nghĩ đôi trai gái chó má này điếc không sợ súng, lại dám nói vậy với Hoàng Thiên? Thật sự đúng là không biết chữ “chết” viết như nào!
Hoàng Linh thấy anh trai đến, cô cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Chỉ cần có Hoàng Thiên ở đây, cô không sợ gì cả.
Lúc này Hoàng Thiên liếc nhìn Võ Ngọc Minh, cũng không biết thằng ranh này ở đâu chui ra, vì sao lại gây chuyện ở đây.
Nhưng Hoàng Thiên cũng không có tâm trạng hỏi những chuyện này, thấy Võ Ngọc Minh và Hồ Hoàng Anh giống như sinh viên đại học, Hoàng Thiên cũng không định ra tay tàn nhãn.
Nếu không thì, Võ Ngọc Minh và Hồ Hoàng Anh sớm đã nằm đất rồi.
“Tôi thế nào, không cần tự tôi nói, hai người lập tức xin lỗi em gái tôi, sau đó rời khỏi đây.”
Hoàng Thiên khua khua tay với hai người bảo vệ, anh cũng lười phải quan tâm đến Võ Ngọc Minh và Hồ Hoàng Anh. Nể tình bọn họ là sinh viên, Hoàng Thiên cũng không muốn hành hạ bọn họ.
Không ngờ rằng, hai người bảo vệ lại không dám ra tay, lại càng không dám đi đuổi Võ Ngọc Minh và Hồ Hoàng Anh “Có chuyện gì?”
Hoàng Thiên nhíu mày, hỏi hai người bảo Trong đó một người bảo vệ với vẻ mặt khổ sở, anh ta cũng biết Hoàng Thiên mới là ông chủ thật sự của cửa hàng, bảo vệ nói với Hoàng Thiên: “Ngài Thiên, chúng tôi không dám động tới họ…”
Lúc này Hoàng Thiên mới hiểu ra, thảo nào đôi nam nữ này ở đây lại hung hăng càn quấy đến thế, ầm ï cả nửa ngày trời ra là họ cũng khá là có thế lực, bảo vệ không dám động vào!
“Đệch, tưởng có bảo vệ liền ra vẻ sao?
Anh hỏi xem họ có dám động vào chúng tôi không?”
Võ Ngọc Minh hung hăng hỏi Hoàng Thiên, còn vỗ vỗ vào ngực Hoàng Thiên, cực kỳ khiêu khích.
Rầm!
Hoàng Thiên sao có thể để Võ Ngọc Minh quen thói, mạnh mẽ tát thẳng thằng ranh con này một cái tát!
“Cái đệch!”
Võ Ngọc Minh trợn trừng mắt, ôm mặt không dám tin trợn trừng mắt với Hoàng Thiên, anh ta không ngờ Hoàng Thiên lại dám ra tay đánh anh ta.
“Anh chán sống rồi sao? Có biết tôi là ai không? Tôi là Võ Ngọc Minh!”
Võ Ngọc Minh tức giận nói với Hoàng Thiên, sau đó vung nắm đấm hướng đến mặt Hoàng Thiên.
Kết quả có thể tưởng tượng được, Võ Ngọc Minh bị đá một cái ngã lăn xuống đất, ruột suýt chút nữa thì đứt!
Hoàng Thiên cũng là bị làm phiền, đạp liên tục vào Võ Ngọc Minh ở dưới đất!