Chương 361:
Kamaz chỉ Hoàng Thiên rồi hỏi Vũ Thanh.
“Cậu không cần phải hỏi nhiều, cứ nghe theo những gì ngài Thiên dặn dò là được.”
Vũ Thanh nói.
“DạI”
Kamaz kính sợ nhìn Hoàng Thiên một cái.
“Kamaz, anh, anh làm cái gì vậy!”
Đinh Thiên Hải sắp điên rồi, lớn tiếng chất vấn Kamaz.
“Câm mồm!”
Kamaz trừng mắt nhìn Đinh Thiên Hải, giờ thì cái gì thân với chả không thân? Hiện tại Kamaz quan tâm nhiều như vậy, anh ta chỉ biết anh ta không thể đắc tội Vũ Thanh, cũng không dám đắc tội Vũ Thanh!
Nếu không cái thế lực đáng sợ của Vũ Thanh ở Việt Nam sẽ đến đây nghiền anh ta thành tro mất…
Đinh Thiên Hải không dám ho he gì nữa, ông ta nhìn Hoàng Thiên, rồi lại nhìn Vũ Thanh luôn vâng lời Hoàng Thiên, cảm thấy vô cùng hoài nghỉ cuộc đời.
Cậu chủ của nhà họ Hoàng ở Việt Nam có bối cảnh đáng sợ như vậy sao? Sau khi rời khỏi Việt Nam vẫn còn sức mạnh lớn như vậy sao?
Đinh Thiên Hải không dám nghĩ tiếp, ông †a cảm giác hôm nay ông ta có thể sẽ ngỏm củ tỏi.
Bảy người nhà họ Phan với nhà họ Lương thấy cảnh này cũng bị dọa đến xụi lơ.
Bọn họ vốn cho rằng Kamaz sẽ chống lưng cho bọn họ, ai mà ngờ cái tên Kamaz này lại sợ Vũ Thanh.
Đây rốt cuộc là vì cái gĩ? Mẹ nó, nghĩ không ral “Bụp bụp bụp bụp…”
Lương Thiên Vũ là người đầu tiên quỳ xuống trước mặt Hoàng Thiên, ngay sau đó tất cả người nhà họ Lương và nhà họ Phan đều quỳ xuống.
Tiếng khóc lóc cầu xin vang lên không dứt.
Tiêu Đông Mai không cười nổi nữa, bà ta ngồi dưới đấy run lẩy bận, hận không thể tát cho mình vài cái tát!
Nếu như bà ta không nói ra chuyện năm xưa hại chết mẹ của Hoàng Thiên, có lẽ bà ta sẽ có một con đường sống, nhưng vừa nấy vì quá đắc ý mà bà ta đã nói chuyện này ra, bà †a sẽ còn con đường sống sao?
Nhìn thấy Hoàng Thiên đã rút dao găm ra, Tiêu Đông Mai bị dọa đến trợn trắng mắt, tè đầm cả ra quần.
Con dao sáng loáng gần trong gang tấc, Tiêu Đông Mai làm sao có thể không sợ được? Bà ta bị dọa đến gần như ngất xỉu.
Đừng nhìn người đàn bà này luôn luôn kiêu ngạo hung hăng như thế, lúc sắp chết đến nơi, cô cũng rất sợ hãi!
Hoàng Thiên từ trong ánh mắt của Tiêu Đông Mai thấy được sự sợ hãi tột độ của bà.
Dục vọng cầu sinh khi sắp chết rất rõ ràng!
“Bà sợ?”
Hoàng Thiên cắn răng, dí mạnh dao hỏi Tiêu Đông Mai.
Tiêu Đông Mai còn muốn mạnh miệng nhưng biểu hiện của bà ta đã bán đứng bà ta, quần ướt nước tiểu, cả người phát run, mặt mũi trắng bệch. Nói không sợ chắc cũng không ai tin?
“Hoàng Thiên, cậu không thể làm như thế, tôi dù sao cũng là mẹ kế của cha cậu.
Cha của cậu…”
“Dẹp cái bộ dạng kia đi! Đồ đàn bà độc ác, hại Hoàng Thiên tôi thì cũng thôi đi, sao bà còn muốn hại chết mẹ tôi? Vì sao bà lại độc ác như vậy?”