Chương 351:
Hoàng Thiên là người thông minh bực nào. Nhìn thấy vẻ tươi cười tỉ tiện kèm theo tham lam vào giờ phút này, lại nghe thấy lời nói này của Đinh Thiên Hải, Hoàng Thiên đã hiểu đại khái rồi.
Ý của tên Đinh Thiên Hải này là muốn bàn chút điều kiện, chỉ cần điều kiện thành giao, ông ta sẽ có thể giao Tiêu Đông Mai ra.
Tuy rằng đoán được ý đồ của Đinh Thiên Hải, nhưng Hoàng Thiên ngồi ở kia vẫn vững vàng, không nói gì hay thể hiện vẻ mặt gì.
Trong lòng Đinh Thiên Hải có hơi khó chịu, ông ta cũng rất kinh ngạc, Hoàng Thiên còn trẻ như vậy, nhưng tại sao lại dày dặn kinh nghiệm như vậy chứ? Dường như còn rất thông minh, khôn ngoan!
“Đi mời bà Mai ra đây.”
Đinh Thiên Hải lạnh giọng nói với tên để râu đang ở bên cạnh.
“Dạ, ngài Thiên hải!”
Tên để râu đáp một tiếng, thuận theo bậc thang đi lên lầu.
Hai phút sau, tên để râu trước đó xuống lầu, ở phía sau gã, còn có một đám đông cùng theo!
Vì vậy Tiêu Tử Phong và Tiêu Hổ đều vô cùng nhếch nhác, cũng chịu không ít đau khổ.
Về phần Tiêu Đông Mai, không chống đỡ là hoàn toàn không đi được đường, hai cái đùi còn chưa hoàn toàn khôi phục tốt.
Đang đi theo Tiêu Đông Mai và Tiêu Tử Phong ở đằng sau chính là Tiêu Hổ, gương mặt người này âm trầm, bộ dạng oán độc, quét mắt xuống dưới lầu.
Ở phía sau cùng, đi theo họ chính là nhà họ Phan ở Thủ đô và người của nhà họ Lương, nhà họ Phan có ba miệng ăn, nhà họ Lương có bốn miệng ăn, bọn họ đều là người đến Châu Phi đào khoáng sau hai cha con kia, vì vậy mạnh mẽ hơn Tiêu Tử Phong và Tiểu Hổ không ít, không có vẻ thảm hại như vậy.
Nhìn thấy Tiêu Đông Mai ở chỗ này, vẻ mặt Hoàng Thiên lập tức chìm xuống.
Người phụ nữ này, thật sự là quá khó chơi, quá ghê tởm!
Lần trước dưới sự giận dữ nên đã đập gấy hai chân Tiêu Đông Mai, Hoàng Thiên vốn tưởng rằng Tiêu Đông Mai sẽ sửa chữa, nhưng ai mà ngờ nhanh như vậy Tiêu Đông Mai đã không kiềm chế được, lại đi ra gây chuyện!
Cứu Tiêu Tử Phong và Tiêu Hổ thì cũng có tình có lý, dù sao thì đó cũng là em trai và cha của Tiêu Đông Mai.
Nhưng Tiêu Đông Mai cũng cứu người của nhà họ Phan và nhà họ Lương, dụng tâm hiểm ác kia đã rõ rành rành rồi! Rõ ràng là còn muốn lợi dụng người của nhà họ Phan và nhà họ Lương để đối phó Hoàng Thiên.
Điểm này, Hoàng Thiên nhìn thấu hết!
“Hơ hơ! Hoàng Thiên, lỗ mũi của cậu thật đúng là thính nha. Nhanh như vậy đã tìm đến tôi rồi?”
Tiêu Đông Mai cười lạnh hơ hơ một trận, âm độc nhìn chằm chằm vào Hoàng Thiên nói.
“Tiêu Đông Mai, bà thật đúng là không biết xấu hổ.”
Hoàng Thiên rất cạn lời nhìn Tiêu Đông Mai, khẽ thở dài một tiếng nói.
Chỉ một câu, đã khiến Tiêu Đông Mai tức tới răng cũng đau.
Bà ta ở Việt Nam, chính là cô vợ bé của Hoàng Văn Thành! Là thân phận tôn quý cỡ nào, ai dám bất kính với bà ta chứ?
Thế nhưng Hoàng Thiên lại hoàn toàn không xem bà ta ra gì, “mẹ” thì không gọi, trực tiếp gọi tên của bà ta.
Trước mặt nhiều người như vậy, Tiêu Đông Mai cảm thấy đây là một loại sỉ nhục.
“Cậu cũng quá không hiểu lễ nghỉ rồi! Tốt xấu gì cậu cũng phải gọi tôi tiếng “mẹ”, cậu nói chuyện như vậy với mẹ kế à?”
Tiêu Đông Mai còn bày ra vẻ răn dạy Hoàng Thiên.
“Câm miệng! Bà nhìn vào lương tâm của mình rồi tự hỏi xem, bà xứng ư?”