Chương 341
Lúc này Trịnh Hiếu Phong gào khóc, bò tới gần chân Hoàng Thiên rồi ôm chặt chân Hoàng Thiên không buông tay!
Hoàng Thiên nhíu mày lại, Trịnh Hiếu Phong phản ứng mạnh như vậy đúng là khiến Hoàng Thiên phải mở rộng tầm mắt.
“Cậu cả Trịnh, anh sao vậy? Mau dậy đi mau dậy đi.”
Hoàng Thiên nói rồi kéo Trịnh Hiếu Phong lên, không cho anh ta quỳ.
Trịnh Hiếu Phong không thể và cũng không muốn đứng lên, chỉ muốn quỳ gối dưới chân Hoàng Thiên, hy vọng Hoàng Thiên có thể tha thứ cho anh ta, đưa anh ta về Việt Nam.
“Cậu Thiên, tôi thực sự không thể chịu nổi khi ở đây nữa! Anh nhìn tôi mà xem, tôi sắp mệt đến chết rồi! Anh nhìn xem tôi gầy đến mức chỉ còn da bọc xương, ở đây cũng không được ăn no…”
Trịnh Hiếu Phong nói nói khóc khóc, kể khổ với Hoàng Thiên.
Đương nhiên là Hoàng Thiên thấy! Trịnh Hiếu Phong trước mặt anh bây giờ so với Trịnh Hiếu Phong trước đây quả thực như biến thành một người khác, thật sự vô cùng thê thảm.
“Ha ha, ý của anh là Đặng Kim Du không cho anh ăn no à? Để anh đói bụng?”
Hoàng Thiên mỉm cười và hỏi Trịnh Hiếu Phong.
“Không không không, ông chủ Đặng cho tôi cơm ăn nhưng tôi ăn không hợp khẩu vị nên chịu đói.”
Trịnh Hiếu Phong vội vàng giải thích, anh ta sợ mình đắc tội với Đặng Kim Du.
Đặng Kim Du tức giận trừng mắt với Trịnh Hiếu Phong, thật ra cơm nước ở chỗ này của anh ta không thể nói là rất ngon, nhưng vẫn khá ổn, chỉ do cơ thể Trịnh Hiếu Phong quá quý giá, không quen ăn cơm rau dưa ở đây.
“Anh có ăn có uống còn kêu gào cái gì?
Chăm chỉ lao động ở đây không tốt à?”
Hoàng Thiên lạnh lùng hỏi Trịnh Hiếu Phong Đậu xanh rau mát Trịnh Hiếu Phong tức đến mức hai mắt trợn trừng lên, thầm mắng Hoàng Thiên trong lòng, nhưng lại không dám mắng ra miệng.
“Cậu Thiên, cầu xin anh đưa cha con tôi về Việt Nam đi, nơi này thật sự không phải nơi cho người sống đâu!”
Lúc này Trịnh Hải cũng khóc sướt mướt, cầu xin với Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên hơi mất kiên nhẫn, sức ảo tưởng của cha con họ Tiền này đúng là phong phú, còn nghĩ tới chuyện về Việt Nam à? Mơ đi “Đưa mấy người về Việt Nam để mấy người lại ngáng chân tôi đúng không?”
Hoàng Thiên lạnh lùng hỏi Trịnh Hải.
“Không không không, chúng tôi không dám đâu ạ! Hơn nữa tôi và Hiếu Phong đã nghèo rớt mồng tơi rồi, có trở về cũng chẳng gây được sóng gió gì.”
Trịnh Hải vẫn cố nói, ông ta thật sự rất muốn nắm được cơ hội duy nhất rời khỏi cái nơi quái quỷ này.
“Ông Trịnh, ông nghe lời đi, ông và Hiếu Phong ở lại đây cải tạo cho thật tốt. Yên tâm đi, dù sao thì cũng phải ở lại đây cả đời mà.
Ông nói xem có đúng không?”
Hoàng Thiên ý vị sâu xa võ võ vai Trịnh Hải, khuyên nhủ.
Con mẹ nó chứ! Cái thằng Hoàng Thiên này quá độc ác!
Trịnh Hải mắng trong lòng, ông ta vừa tức vừa tuyệt vọng, càng khóc dữ dội hơn.
“Được rồi, mấy người trở về làm việc cho tốt đi”
Hoàng Thiên thản nhiên nói, sau đó khoát tay với Đặng Kim Du.
Đặng Kim Du hiểu ra, ra hiệu cho cấp dưới đưa Trịnh Hải và Trịnh Hiếu Phong về làm việc.
Trịnh Hiếu Phong và Trịnh Hải không cam tâm, vẫn định cầu xin Hoàng Thiên tiếp thì bị cấp dưới của Đặng Kim Du dừng lại đánh no đòn, ngoan ngoãn quay về làm việc.
Từ trước đến nay lời mà Hoàng Thiên đã nói thì đều rất kiên định, anh nói cho Trịnh Hiếu Phong và Trịnh Hải đào mỏ ở châu Phi cả đời thì chắc chắn sẽ không thay đổi.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!