Chương 340
Sau khi đi ra ngoài, Đặng Kim Du nói vài câu với một người cấp dưới.
Người cấp dưới này đi thẳng tới quặng mỏ, mười mấy phút sau anh ta dẫn hai người tới.
Dưới ánh mặt trời, làn da đen bóng của hai người kia cực kỳ chói mắt.
Tới khi hai người đó đi tới gần, Hoàng Thiên nhìn kỹ một hồi mới nhận ra.
Đó là Trịnh Hiếu Phong và cha anh ta – Trịnh Hải!
Giờ đây vẻ ngoài của Trịnh Hiếu Phong và Trịnh Hải đã thay đổi hoàn toàn, chẳng trách Hoàng Thiên nhìn kỹ một hồi lâu mới nhận ra.
Hai người bọn họ đều để râu ria xôm xoàm, tóc vừa dài vừa rối, không biết đã không rửa mặt bao nhiêu tháng rồi, bẩn đến mức không thể tưởng tượng nổi.
Vốn dĩ Trịnh Hiếu Phong đã rất gầy rồi, chịu khổ ở đây một thời gian dài, giờ anh ta đã gầy như một bộ xương khô rồi! Có thể nhìn thấy rõ xương sườn ở hai bên, hoàn toàn mất dáng vẻ trẻ con.
Trịnh Hải vẫn ổn hơn, bởi vì trước đây lão già này rất béo, mặc dù lúc ở đây bị giảm cân rất nhiều nhưng vẫn hơn sáu mươi kí, nhìn vẫn rất ổn.
Du nói một câu là đã có thể nghiền Trịnh Hiếu Phong thành tro.
“Ngài Đặng, ngài, ngài gọi tôi có việc gì…”
Khuôn mặt nô lệ của Trịnh Hiếu Phong nơm nớp lo sợ hỏi Đặng Kim Du, anh ta cũng không để ý tới Hoàng Thiên bên cạnh.
Đặng Kim Du trầm mặt xuống, lạnh lùng nói với Trịnh Hiếu Phong: “Không phải tao gọi mày mà là cậu chủ của bọn tao tìm mày.”
Cậu chủ?
Trịnh Hiếu Phong không hiểu, nhìn sang bên cạnh Đặng Kim Du.
Trịnh Hiếu Phong liếc mắt một cái đã thấy Hoàng Thiên!
Trịnh Hiếu Phong trợn trừng hai mắt, nhưng chẳng mấy chốc Trịnh Hiếu Phong bèn gào khóc chạy tới trước mặt Hoàng Thiên!
Bộp bộp!
Đầu gối Trịnh Hiếu Phong mềm nhũn, quỳ gối xuống trước mặt Hoàng Thiên.
“Cậu Thiên! Ông nội Hoàng, chắc là anh có thể cứu tôi ra khỏi đây…”