Chương 339
“Cậu chủ nói gì vậy, với thân phận của cậu thì thế nào cũng không phải là nói quá.”
Đặng Kim Du khách sáo nói.
Sau khi nói chuyện phiếm một lúc, Hoàng Thiên hỏi Đặng Kim Du: “Anh nói là tối qua Tiêu Đông Mai đã ra tay, bà ta ra tay như thế nào?”
Đặng Kim Du thấy Hoàng Thiên hỏi thế thì khẽ thở dài một cái và nói: “Cậu chủ, giờ tôi thật sự phục Tiêu Đông Mai rồi, bà ta đúng là mánh khóe gì cũng biết! Không ngờ bà ta lại có thể với tới Đinh Thiên Hải!”
“Đinh Thiên Hải là ai?”
Hoàng Thiên cau mày, nghe giọng điệu này của Đặng Kim Du thì chắc Đinh Thiên Hải này là một nhân vật rất không tầm thường.
“Đinh Thiên Hải cũng là người Việt Nam, cũng khai thác mỏ vàng ở đây giống tôi, thực lực không hề kém cạnh tôi. Tối qua người của Đinh Thiên Hải bất ngờ đánh vào chỗ tôi, còn làm mấy người anh em của tôi bị thương, cứu người nhà họ Phan và người nhà họ Lương ra rồi…”
Lúc Đặng Kim Du nói lời này, ánh mắt anh ta trở nên sắc bén, hiển nhiên là rất tức giận.
“À”
Hoàng Thiên chỉ khẽ gật đầu một cái, mặc dù anh rất bình tĩnh nhưng trong lòng cũng đã rất tức giận!
Nhà họ Phan và nhà họ Lương chẳng phải là thứ tốt đẹp gì! Hoàng Thiên đưa mấy người này tới đây đào mỏ, chưa được bao lâu Tiêu Đông Mai đã cứu bọn họ ra, thật là bực mình.
Quan trọng nhất là sau khi người nhà họ Phan và người nhà họ Lương được cứu ra thì chẳng mấy chốc sẽ quay về Việt Nam, không khéo sẽ gây ra chuyện gì đó!
Với tính khí nóng nảy của người nhà họ Phan và người nhà họ Lương thì có thể bọn họ sẽ ra tay với người nhà Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên hiểu rất rõ chuyện này.
“Cậu chủ, trước mắt Tiêu Đông Mai đang đưa mấy người nhà họ Phan và nhà họ Lương ở lại chỗ của Đinh Thiên Hải. Chắc là sẽ sớm quay lại Việt Nam.”
Đặng Kim Du nói với Hoàng Thiên.
“Tôi biết rồi, lát nữa ăn cơm xong thì tới chỗ Đinh Thiên Hải đòi người.”
Hoàng Thiên nói rất bình tĩnh.
Đặng Kim Du nghe thấy thế thì hơi sửng sốt, anh ta thật sự không thể ngờ được mới không gặp mười năm mà bây giờ Hoàng Thiên lại điềm tĩnh và quyết đoán như vậy!
Đó là Đinh Thiên Hải đấy, lực lượng của ông ta cực kỳ hùng hậu, là một kẻ giết người không chớp mắt!
“Cậu chủ, chắc là cậu vẫn chưa hiểu rõ Đinh Thiên Hải cho lắm…”
Đặng Kim Du sợ Hoàng Thiên khinh địch nên nhắc nhở một câu.
Anh ta còn chưa kịp nói xong, Hoàng Thiên đã khoát tay một cái.
“Không cần biết ông ta là ai. Chỉ cần đụng tới Hoàng Thiên tôi thì sẽ không có kết cục tốt đẹp gì.”
Hoàng Thiên nói đầy ngang ngược.
Hở…
Đặng Kim Du há hốc mồm, không nói gì nữa, anh ta đã có một cái nhìn hoàn toàn mới về Hoàng Thiên.
“Ha ha, Đặng Kim Du, cậu không phải là cậu của trước đây nữa. Có phải phát tài rồi thì lá gan cũng bé lại không?”
Vũ Thanh cười ha hả, đùa giỡn với Đặng Kim Du.
Đặng Kim Du cũng cười nói: “Anh Thanh, đấy là do cậu chủ đã tới rồi, dù sao em cũng phải lo lắng cho sự an toàn của cậu chủ chứ.”
“Không sao, cứ chơi ông ta một trận là được rồi! Tôi cũng muốn xem thử Đinh Thiên Hải là cục cứt chó gì.”
Vũ Thanh lạnh lùng nói.
Đặng Kim Du khẽ gật đầu, đang định mời mấy người Hoàng Thiên tới nhà hàng ăn cơm thì Hoàng Thiên đột nhiên lên tiếng: “Trịnh Hiếu Phong và Trịnh Hải vẫn đang ở chỗ anh à?”
“Ha ha, đúng thế cậu chủ, cha con nhà họ Trịnh không được Tiêu Đông Mai cứu.”
Đặng Kim Du cười ha ha nói.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!