Chương 333
Hoàng Thiên thật sự không nhịn được, đáng tức nhất là hai thứ này đều là người thân. Một người là mẹ vợ, một người khác là chị họ nhà vợ, nếu không Hoàng Thiên đã sớm lột da hai người họ rồi.
“Chát!”
“Chát!”
Hoàng Thiên đi tới, tát cho mỗi người một tát!
“Tất cả câm miệng cho tôi!”
Hoàng Thiên lớn tiếng quát.
Trương Lan Phượng trợn mắt, cố nén không bùng nổ cơn tức, trợn mắt đầy ý hận nhìn Hoàng Thiên, bà không dám lên tiếng.
Trần Giang bị đánh đau rát hết cả mặt, mà cô ta đang bực bội, đâu thể mặc vậy được.
“Hoàng Thiên, anh, tên khốn kiếp, anh đánh tôi đến nghiện phải không? Anh thử đánh tôi thử cái nữa xem!”
Trần Giang nhìn Hoàng Thiên kêu la ầm ï.
“Chát Chát Chát…”
Trước cái yêu cầu này của Trần Giang, Hoàng Thiên không chút keo kiệt, trong chớp mắt đánh Trần Giang thêm mấy tát!
“Bộp!”
Đầu óc Trần Giang choáng váng, ngã thẳng xuống đất.
Mất mấy giây sau, Trần Giang mới tỉnh táo lại được một chút, bò lồm cồm từ duới đất lên.
Nhìn mặt mũi Trần Giang sưng u, khóe miệng lại còn chảy máu, nhìn thảm thương không chịu nổi.
“Anh, anh…”
Trần Giang chỉ tay vào Hoàng Thiên, không dám mắng nữa, cô ta biết Hoàng Thiên sẽ không nể mặt cô ta.
Hoàng Thiên khống chế tâm trạng cua mình, không đánh Trần Giang nữa.
Cũng không phải là lửa giận trong lòng Hoàng Thiên đã biến mất mà anh nghĩ tới ông ngoại Lâm Ngọc An là Trương Công Điền.
Trần Giang không không là cái thá gì cả, nhưng ít nhất cũng là cháu gái ngoại của Trương Công Điền, nể mặt Trương Công Điền, Hoàng Thiên không đuổi cùng giết tận Trần Giang.
Nếu không, lấy tính cách của Hoàng Thiên, nhẹ nhất thì Trân Giang cũng bị đánh cho tàn phết “Tiêu Văn Hạ, đưa dao tôi mượn một chút.”
Hoàng Thiên chìa tay trước mặt Tiêu Văn Hạ, mắt không chớp nhìn chằm chằm mặt Trần Giang.
Tiêu Văn Hạ lấy dao găm mang theo người đưa cho Hoàng Thiên.
Chuyện này…
Trần Giang toát mồ hôi lạnh, lúc này cô ta đã hoàn toàn sợ hãi.
Tên rác rưởi Hoàng Thiên này cầm dao làm gì? Chẳng lẽ anh ta muốn giết mình?
Trong Lòng Trần Giang không ngừng suy nghĩ vớ vẩn, không kìm chế được mà hai chân run run, lùi về sau hai bước.
“Hoàng Thiên, Anh, anh đừng có làm bậy, giết tôi, anh sẽ không thoát tội!”
Trần Giang run rẩy cảnh cáo Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên không nói một câu, bất ngờ nắm tóc Trần Giang!
”A, anh anh anhl”
Trần Giang xơ lụi, nếu Hoàng Thiên không nắm tóc cô ta thì cô ta đã xụp ngay xuống đất.
Cây dao găm trên tay Hoàng Thiên chợt cắt vào cổ Trần Giang, động tác cực kì nhanh!
“Mẹ ơi! Giết người rồi, giết người rồi!”
Trần Giang như heo bị chọc tiết, giọng nói run rẩy, quần áo lộ ra một vùng lớn!
Gào thét xong, Trần Giang phát hiện cô ta chưa chết, chỉ là cảm giác trên cổ có cái gì đó lành lạnh vụt qua.
Vừa rồi Hoàng Thiên dùng sống dao sượt qua cổ Trần Giang, nếu không, Trần Giang đã chết ngay tại chỗ rồi.
“Trần Giang tôi cảnh cáo cô, nể mặt ông ngoại cô, tôi tha thứ cho cô lần cuối cùng!
Nếu có lần sau nữa, tôi sẽ rạch mặt cô thành hoa! Cô không cần phải nghi ngờ, Hoàng Thiên tôi nói được là làm được!”
Hoàng Thiên nghiêm mặt cảnh cáo Trần Giang.
Trần Giang há hốc miệng, ngơ ngác nhìn Hoàng Thiên, cứng nhắc gật đầu.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!