Chương 332
“Không cần giải thích với với tôi chuyện ngu ngốc các người đã làm, chẳng phải vừa nãy hai người chó cắn chó thú nhận hết đây sao?”
Hoàng Thiên lạnh giọng nói với Trương Lan Phượng.
Ngu!
Trong lòng Trương Lan Phượng thầm tự măng, bà cảm thấy cách bà làm mẹ vợ thật đi vào lòng người, để con rể nói mình là chó!
Nhưng Trương Lan Phượng biết mình không đúng, hơn nữa vừa nãy tận mắt nhìn Hoàng Thiên hành hạ Tấn Song Ưng, bây giờ bà ta nào dám đối chọi với Hoàng Thiên?
“Con rể, con biết là tốt rồi, mẹ bị con đĩ Trần Giang này lừa, cô ta, thật đúng con mẹ nó không phải là người…”
Bộ dạng Trương Lan Phượng đau lòng ôm đầu tự trách, sau đó hung dữ trừng mắt nhìn Trần Giang, đổ hết mọi chuyện lên người Trần Giang.
Trần Giang cũng không phải người chịu thua thiệt, nhìn Trương Lan Phượng đùn đẩy trách nhiệm sang cho mình, cô ta cũng bắt đầu đổ lại.
“Trương Lan Phượng, bà, mẹ nó có thể tự hỏi lương tâm không? Bà cũng đồng ý lừa gạt Hoàng Thiên chỉ vì tiền đúng không? Nếu bà không đồng ý, Một mình tôi cũng không thể đưa Ngọc An đi! Cái chuyện chết tiệt kia không thể đổ chụp hết lên đầu tôi!”
Trần Giang cũng không cam chịu yếu thế, chỉ thẳng vào mặt Trương Lan Phượng măng to.
Trương Lan Phượng tức giận, xông lên bóp cổ Trần Giang.
“Cô, cái con đĩ này! Cái miệng cô còn phun ra những thứ bẩn thỉu, tôi là dì hai của cô, cô dám mắng tôi!”
Trương Lan Phượng vừa bóp cổ Trần Giang, vừa mắng to.
Trần Giang bị nói đến đỏ cả mặt mày, cổ thì bị siết, cơn tức trong người không nói ra được, cô ta giơ tay bóp cổ lại Trương Lan Phượng!
Hai người phụ nữ kéo nhau vào đánh lộn, cứ nắm tóc nhau mà gật, đánh đến nỗi không thể can ngăn.
Tiêu Văn Hạ và hơn hai mươi tên thuộc hạ vừa nhìn thấy thì sững sờ.
Đúng là sống lâu mới thấy, cháu ngoại và dì ruột bắt tay làm chuyện xấu rồi đánh nhau kịch liệt. Người này nói còn khó nghe hơn người kia.
Hoàng Thiên cạn lời nhìn một cảnh này.
Nhưng Hoàng Thiên cũng không làm gì, mặc kệ hai người họ đánh nhau. Hai người họ đánh nhau tốt lắm, tốt nhất là đánh nhau đến đầu gà ổ chó.
Lâm Ngọc An cũng xấu hổ, thấy mẹ mình và Trần Giang lao vào đánh nhau như vậy, cô gấp đến nỗi không biết nên làm thế nào.
“Các người nhìn cái gì, nhanh lên can họ dừng lại!”
Lâm Ngọc An chạy tới can ngăn nhưng không thể kéo hai người ra được.
“Ngọc An, em đừng có chĩa tay vào, kệ cho hai người họ tự mình giải quyết.”
Hoàng Thiên ở bên cạnh nói.
“Chồng, chuyện này, chuyện gì xảy ra vậy, chẳng lẽ em bị bắt cóc là hai người bọn họ tính kế?
Lâm Ngọc An nhi ngờ nhìn Hoàng Thiên hỏi, cô cũng đoán được một chút manh mối.
Dĩ nhiên Hoàng Thiên không thể để cô không biết chuyện, nếu không Lâm Ngọc An vấn luôn tin Trương Lan Phượng!
Vì vậy, Hoàng Thiên kéo Lâm Ngọc An lại, kể hết những chuyện xấu xa mà Trần Giang và Trương Lan Phượng đã làm một cách đơn giản nhất cho Lâm Ngọc An nghe.
Miệng Lâm Ngọc An há to, mặc dù không dám tin chuyện này là thật nhưng lại cô lại không thể không tin.
Lúc này, Lâm Ngọc An cảm thấy rất đau lòng.
Mẹ ruột vì tiền mà đi làm loại chuyện hỗn loạn này!
Dĩ nhiên, ghê tởm nhất vẫn là Trần Giang, Trương Lan Phượng chỉ muốn giả bộ cô bị bắt cóc, nhưng Trần Giang lại làm thật, tìm sát thủ tới bắt cóc cô!
Lâm Ngọc An biết được sự việc, cô khổ sở khóc, nhào vào ngực Hoàng Thiên.
Lúc này Hoàng Thiên không biết phải làm sao để an ủi Lâm Ngọc An cho đúng, một lúc lâu sau, Lâm Ngọc An mới thoát khỏi ngực Hoàng Thiên.
Thấy Trương Lan Phượng và Trần Giang vẫn đang đánh nhau. Mặt mũi ai nấy cũng đầy vết cào, tóc tai bù xù như quỷ sống vậy, Lâm Ngọc An cũng không biết nói gì với bọn họ.
“Hoàng Thiên, đừng để hai người họ đánh nhau nữa.”
Lâm Ngọc An nhìn Hoàng Thiên nói.
“Được rồi.”
Hoàng Thiên gật đầu, chỉ có Lâm Ngọc An mới có thể để anh nghe theo.
“Tách hai người họ ra.”
Hoàng Thiên quay sang phân phó Tiêu Văn Hạ.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!