Chương 331
Nghĩ đến đây, Hoàng Thiên không khỏi sợ hãi, nhưng nhiều hơn là tức giận!
Đặc biệt là những lời Kiều Nhị Vừa nói lúc nấy, Hoàng Thiên nghĩ tới những lời này mà lửa giận trong lòng càng bùng lên.
“Kiều Nhị, mày vừa nói cái gì? Nói tôi là cọng lông gà?”
Giọng nói của Hoàng Thiên lạnh lùng rót vào tai Kiều Nhị.
Kiều Nhị bị hai người đạp ngã trên đất như con chó chết, lúc này lại càng hoảng sợ hơn.
Ban đầu tưởng là người của Tần Song Ưng, ai ngờ lại là người đi cứu Lâm Ngọc An.
“Không, không, không, không phải tôi nói…
Kiều Nhị Lắp bắp giải thích.
“Quần áo, tóc tai vợ tôi rối loạn, đây là công lao của hai người đúng không?”
Hoàng Thiên vẫn lạnh như băng hỏi.
Một câu nói kia làm Kiều Nhị và người đàn ông đầu húi cua kia sợ rụt người.
Bây giờ Hoàng Thiêng mang nhiều người tới, chỉ cần một câu nói là có thể lấy mạng bọn họ, bọn họ có thể không sợ sao?
“Anh nghe tôi giải thích trước đã, chúng tôi vừa muốn ra tay thì lão đại gọi điện tới, bảo chúng tôi không được đụng vào vợ anh, nên chúng tôi không có làm cái gì cả…”
Tên đầu húi cua nằm trên đất nhanh mồm giải thích.
Sự thật đúng là vậy, khi Kiều Nhị và tên đầu húi cua muốn ra tay thì Tân Song ưng gọi điện tới, bọn họ chưa kịp làm cái gì cả.
Hoàng Thiên cũng biết là vậy, nhưng lửa giận trong lòng anh không đè nén được!
“Cho hai người bọn họ làm thái giám để nửa đời sau đừng mơ nghĩ đến phụ nữ.”
Hoàng Thiên nói xong thì đi thẳng ra khỏi căn phòng này.
“Không được! Anh không thể làm như vậy!”
“Á, xin tha mạng, chúng tôi chưa làm gì cả!”
Kiều Nhị và tên đầu húi của như phát điên, hoảng sợ lết về hương Hoàng Thiên đi cầu xin tha mạng.
Nhưng vô ích, dám có ý xấu với người phụ nữ của Hoàng Thiên anh, hậu quả vô cùng nghiêm trọng.
Trong căn phòng nhỏ truyền ra tiếng kêu thảm thiết của hai người đàn ông. Thuộc hạ của Tiêu Văn Hạ đột ngột ra tay, làm hai người đàn ông kia trở thành thái giám, cả đời còn lại đừng nghĩ tới được sướng.
Sau khi ra ngoài, Hoàng Thiên mở cửa trước xe, mấy người đội viên trong đội đặc công chạy ra nghênh đón.
Một người hỏi Hoàng Thiên: “cậu Thiên, Tần Song Ưng và Tần Khải xử lý thế nào?”
Hoàng Thiên suy nghĩ một chút. Tần Song Ưng là người đứng đầu tổ chức sát thủ Ưng Hồn, chắc chắn cảnh sát cũng đang truy bắt những người này.
Vậy nên Hoàng Thiên nói với đội viên đặc chiếm: “Đưa hai cha con ông ta giao cho cảnh sát thành phố Bắc Ninh.”
“Dạ!”
Đội viên đội đặc công trả lời, áp giải Tân Song Ưng và Tần Khải lên một chiếc xe, sau đó cả tám đội viên đi trước về đồn cảnh sát thành phố Bắc Ninh.
Lúc này Tiêu Văn Hạ và thuộc hạ từ trong nhà đi ra.
Kiều Nhi và tên đầu húi cua đã ngất đi không hay biết gì nữa.
Lúc này Lâm Ngọc An xuống xe, đi tới bên cạnh Hoàng Thiên.
Vừa rồi cô và Trương Lan Phượng, còn có cả Trần Giang đều ngồi trong xe đến tận bây giờ, cô cũng không hiểu rõ tại sao mình lại bị bắt cóc nữa.
Chỉ là nhớ mang máng, lúc buổi tối cùng Trương Lan Phượng và Trần Giang đu dạo ở cửa hàng tổng hợp, cô cùng Trần Giang đi vệ sinh, sau đó cô tự nhiên bị hôn mê, sau khi tỉnh thì bị bắt cóc tới chỗ này…
Lâm Ngọc An không hiểu chuyện gì xảy ra, nhưng Hoàng Thiên đã sớm hiểu ra.
Hoàng Thiên nhìn vào trong xe, Trương Lan Phượng và Trần Giang vẫn ngồi trong xe, hai bọn họ không dám xuống, thấp thỏm lo lắng nhìn trộm Hoàng Thiên qua cửa xe.
“Hai người các người, xuống!”
Hoàng Thiên chỉ Trương Lan Phượng và Trần Giang, nghiêm giọng quát.
Xong rồi…
Tim Trương Lan Phượng và Trần Giang như đang treo lơ lửng, biết rõ là Hoàng Thiên chuẩn bị xử lý bọn họ!
Không dám xuống cũng phải xuống, Hoàng Thiên đã nói, hai người bọn họ nào dám không nghe lời.
Trương Lan Phượng và Trần Giang ôm lòng thấp thỏm bất an xuống xe, đi tới gần Hoàng Thiên.
Lâm Ngọc An hơi buồn bực, Trương Lan Phượng và Trần Giang luôn khinh bỉ Hoàng Thiên, sao hôm nay lại nghe lời vậy?
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!