Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Chàng Rể Đệ Nhất Hoàng Thiên Full

Chương 313: Chim trĩ biến thành phượng hoàng rồi sao?

Cảnh tượng này đã khiến sáu người của Tần Khải sửng sốt.

Tần Khải là đứa con duy nhất của Tần Song Ưng, bình thường được cưng chiều hết mực, không ai dám động đến một sợi lông tơ của anh ta.

Nhưng giờ phút này, Tân Khải lại bị một thanh niên trẻ tuổi tên là Hoàng Thiên đánh cho hơn hai mươi cái tát.

Sáu người đàn ông mặc vest sửng sốt suýt rơi cặp kính dâm xuống đất, họ gần như chết lặng, không biết tiếp theo nên phải làm gì.

Kinh sợ nhất là mấy khẩu súng máy tự động đều đang ngắm vào bọn họ, chỉ cần bọn họ dám bắn vào Hoàng Thiên, thì sẽ lập tức bị bắn cho tan tành.

Tân Khải không ra lệnh bắn thì sáu người đàn ông mặc vest kia không thể nào bắn được, bởi vì việc đó cũng giống như tự tử.

Tần Khải trợn tròn hai mắt, anh ta bị Hoàng Thiên làm cho choáng váng.

Bởi vì sự việc xảy ra quá bất ngờ, Tân Khải có mơ cũng chưa nghĩ tới, Hoàng Thiên lại dám làm như vậy với anh ta.

“Còn dám nói bậy bạ à? Không thể văn minh hơn sao?”

Hoàng Thiên trừng mắt, thêm mấy tia súng điện đang phóng thẳng vào mặt Tân Khải.

Tần Khải xui xẻo rồi, sống mũi suýt chút nữa bị gãy, hai bên mũi máu chảy liên tục, làm cách nào cũng không cầm máu lại được.

“Mẹ kiếp, bắn chết nó đi.”

Sau khi Tần Khải bình tĩnh lại, anh ta vô cùng tức giận và liên tục lớn tiếng kêu đám người của mình bắn Hoàng Thiên.

Nhưng Hoàng Thiên cũng không phải loại người ngu ngốc, một tay anh túm lấy cổ áo của Tần Khải, dùng người Tần Khải làm lá chăn, nếu sáu người đàn ông mặc vest kia dám bắn thì Tần Khải sẽ là người chết đầu tiên.

Sáu người đàn ông mặc vest kia cũng đều là những tên sát thủ được qua huấn luyện nghiêm ngặt, bọn họ thấy không còn góc nào có thể bản, liền nghĩ chạy sang phía bên cạnh Hoàng Thiên để ngắm bắn.

Lúc này mấy lính đặc công nhìn chằm chằm vào bọn họ, làm sao có thể để cho bọn họ có cơ hội làm như vậy chứ.

Sau đó máy người lính đặc công như mấy con hổ dữ lao từ trên núi xuống, với tốc độ nhanh như chớp, lập tức khẩu súng ngắm vào đầu của mấy người đàn ông mặc vest.

“Bỏ súng xuống nếu không muốn chết.”

Một người lính đặc công nghiêm nghị nói.

Khắp người toát ra vẻ hừng hực, làm cho họ phải sợ hãi.

Sáu người đàn ông mặc vest theo thói quen liền ném súng xuống đất, thực ra ngay từ lúc mới bắt đầu họ đã thua rồi, năng lực không ngang bằng chút nào, làm sao họ dám chiến đấu?

Sau khi nắm được tình hình, mấy lính đặc công đẩy tất cả sáu người đàn ông mặc vest vào một góc, sau đó bắt họ ngồi xổm xuống, quay mặt vào tường.

Xong đời rồi.

Tần Khải đã nhìn thấy rõ mọi việc, trong lòng anh ta bỗng trở nên lạnh lẽo.

Chuyện xảy ra ngày hôm nay, Tần Khải có nằm mơ cũng không nghĩ tới.

Nhà anh ta chính là nơi dẫn đầu của tổ chức sát thủ Ưng Hồn, ai dám đến đây làm trò ngang ngược chứ?

Nhưng kẻ đêm nay đến, không chỉ là đến đây để làm trò ngang ngược, mà còn dám đánh đập anh ta.

“Anh muốn sống hay chết?”

Hoàng Thiên lạnh lùng hỏi Tần Khải, sốt ruột không thể chờ đợi được thêm nữa.

Bây giờ Tân Khải cũng không kiêu ngạo như vừa nãy nữa, vì người của anh ta đều bị khống chế rồi, anh ta đã không còn sức lực nữa.

“Tất nhiên là muốn sống rồi, này anh bạn, có chuyện gì chúng ta từ từ rồi nói, trước tiên anh nên bỏ tôi ra.”

Tần Khải giấu sự căng thẳng trong lòng, cố chấn tĩnh làm ra vẻ nói với Hoàng Thiên.

Bụp!

Hoàng Thiên dùng đầu gối đánh vào bụng dưới của Tần Khải, lập tức khiến anh ta phải khom bụng xuống, sau đó ngồi xổm trên mặt đất.

“Nói chuyện với tôi sao? Đồ ranh con như cậu làm sao xứng?”

Hoàng Thiên cao giọng nói, rồi lại dùng chân đá vào trán anh ta.

Tần Khải đau đến mức nằm ngã ngửa xuống đất, đầu óc anh ta ong ong, lúc lâu sau cũng không đứng dậy được.

“Này anh Hoàng Thiên, cuối cùng thì anh muốn làm gì? Nếu muốn tiền, thì anh cứ nói ra đi…”

Tân Khải chịu không nổi những cú đánh nữa, ngã xuống đất khóc lóc hỏi Hoàng Thiên.

Nhớ lại dáng vẻ lúc đầu hống hách không sợ trời, không sợ đất của thằng nhóc này, Hoàng Thiên chỉ cảm thấy thật nực cười.

“Thứ tôi muốn tìm là cha cậu, bảo ông ta cút ra đây gặp tôi.”

Hoàng Thiên bước đến gần mặt Tần Khải, dùng chân giẫãm lên ngực anh ta, nghiêm nghị nói.

Lúc này Tần Khải mới nhớ đến khi nấy Hoàng Thiên hỏi Tân Song Ưng đang ở đâu?

“Cha tôi không có ở nhà…”

Tần Khải nói với Hoàng Thiên bằng giọng run run.

“Không ở nhà sao? Ông ta đi đâu rồi?”

Sắc mặt Hoàng Thiên trùng xuống, hỏi Tần Khải.

Người Tần Khải run lên, anh ta đã nhận ra Hoàng Thiên không phải một người bình thường.

Nếu không làm tốt thì tối nay Hoàng Thiên sẽ giết chết anh ta.

“Tối qua cha tôi đi ra ngoài, tôi cũng không biết ông ấy đi đâu.” Tần Khải trả lời.

Hoàng Thiên có chút thất vọng, thật ra nếu không hỏi Tần Khải thì anh cũng đã đoán ra được rồi, lão già Tân Song Ưng đúng là không nên ở nhà.

Nếu không, ở nhà vừa xảy ra chuyện lớn như vậy, Tân Song Ưng làm sao có thể không xuất hiện.

“Được rồi, tôi tạm thời tin tưởng cậu, dù sao thì cha cậu cũng không có nhà, cậu đi cùng tôi một chuyến vậy “

Hoàng Thiên nói rồi vẫy tay với mấy lính đặc công, ra hiệu là anh đưa Tần Khải đi.

Hai người của đội đặc nhiệm nhanh chóng đi tới, kéo Tần Khải đang nằm trên mặt đất đi như một con chó chết, sau đó vặn cánh tay của anh ta ra phía sau và chuẩn bị mang đi.

Tần Khải cảm nhận được cánh tay của mình như sắp gãy, sức lực của hai lính đặc công này thật sự quá mạnh.

“A… nhẹ tay một chút, đau, đau…”

Tần Khải lớn tiếng kêu lên.

Một lính đặc công hung dữ tát Tân Khải vài cái rồi tức giận nói: “Câm miệng.”

Tần Khải không dám kêu nữa, dù đau cũng phải cố chịu đựng.

“Mang đi.”

Sau khi Hoàng Thiên ra lệnh, anh sải bước nhanh ra khỏi ngôi nhà của nhà họ Tần.

Mấy lính đặc công bỏ qua cho sáu người đàn ông mặc vest và giữ lấy Tần Khải, theo sau Hoàng Thiên và rời khỏi đây.

Hoàng Thiên và họ vừa đi ra không lâu, thì trước mắt một chiếc ô tô Porsche đang lao tới.

Là một chiếc xe có giá khá đắt, mặc dù cũng không phải là quá cao cấp, nhưng lái một chiếc xe như vậy đi trên đường phố cũng đủ sang rồi.

Lái chiếc xe này là một người phụ nữ xinh đẹp trẻ tuổi, vóc dáng cũng rất bắt mắt.

Người phụ nữ này vừa nhìn qua đã thấy Hoàng Thiên, còn có cả mấy lính đặc công đang mang Tần Khải đi theo.

Ngay lập tức, người phụ nữ xinh đẹp này dừng xe lại, nhanh chóng đẩy cửa bước xuống xe, “Hoàng Thiên? Anh, sao anh lại ở đây?”

Người phụ nữ xinh đẹp nhìn Hoàng Thiên, ngạc nhiên hỏi.

Hoàng Thiên cũng lặng người, nhìn người phụ nữ xinh đẹp này Hoàng Thiên càng thêm kinh ngạc.

Người phụ nữ này không phải ai khác, cô ta chính là Trần Giang, chị họ của Lâm Ngọc An.

Chuyện cổng nhà họ Tần gặp được Trần Giang cũng đủ khiến Hoàng Thiên ngạc nhiên rồi, hơn nữa Trần Giang còn đi chiếc xe Porsche này.

Mấy ngày nay không gặp, Trần Giang đã trở nên giàu có rồi, chiếc xe này cũng rất tốn kém.

Trong lòng Hoàng Thiên còn nghỉ ngờ, nhìn Trần Giang hỏi: “Sao cô lại đi qua đây vậy?”

Trần Giang vừa định nói gì đó, nhưng khi nhìn thấy Tần Khải bị vặn tay ra sau và khắp mặt bị đánh cho hộc máu, cô ta lập tức nổi giận.

“Em rể tốt bụng, kiếp trước chúng ta có thù oán gì sao?”

Trần Giang lạnh lùng hỏi, hai tay chống nạnh nhìn chằm chằm vào Hoàng Thiên.

Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!