Chương 310: Đáng sợ hơn cả ma quỷ
Kỳ thật những lời nói linh tinh của Lương Ngọc Lan, Hoàng Thiên sao có thể không biết không hiểu?
Nếu anh thực sự giết nhiều người như vậy trong một đêm, thì có lẽ cho dù thân phận của anh có lớn đến đến mấy, cũng không tránh được sự trừng phạt của pháp luật.
Vừa rồi trong lòng Hoàng Thiên quả thật rất tức giận, anh rất muốn giết hết bọn họ, nhưng bây giờ những người này lại quỳ xuống cầu xin tha thứ. Lửa giận của Hoàng Thiên cũng dần đần hạ xuống, tâm tình cũng dần bình tĩnh lại.
Giết nhiều người như vậy đúng là không thực tế cho lắm, nhưng những tên chết tiệt này quả thật không biết xấu hổ, Hoàng Thiên sẽ không để họ tiếp tục nhảy nhót trước mặt anh nữa.
“Hì hì, cô cũng biết giết người là phạm pháp sao? Không phải vừa rôi còn la hét đòi giết tôi ném xuống sông sao?”
Hoàng Thiên lạnh lùng cười, nói với Lương Ngọc Lan.
Lời nói của Hoàng Thiên khiến gương mặt Lương Ngọc Lan đỏ bừng như đang phát sốt, những lời này đã đánh trúng tim đen của cô ta.
“Anh Hoàng, anh chỉ có một người mà thôi, cho dù có giết chết anh, thì cũng không gây ra động tĩnh gì lớn. Nhưng nếu anh muốn giết hết tất cả chúng tôi, thì là thảm án diệt môn, giết hết cả hai nhà đó.”
Cái miệng nhỏ nanh ta của Lương Ngọc Lan cũng khá lợi hại.
Hoàng Thiên bị cô ta làm cho khó chịu, anh ngồi xổm xuống vỗ vỗ khuôn mặt xinh đẹp của cô ta, cười nói: “Cô đang đe dọa tôi sao? Một mạng của tôi đổi lấy mạng của cả hai nhà. Cũng đáng giá đó nhỉ. Cô vì tôi mà lo nghĩ nhiêu như vậy à?”
“Không, không, không, anh Hoàng, anh nghĩ đi, anh là con trai của người giàu nhất Việt Nam, tính mạng của anh mới thật đáng giá? Sao anh lại có thể làm ra chuyện phi pháp được cơ chứ? Anh nói xem đúng không?”
Lương Ngọc Lan nhìn chằm chằm vào Châu Thiên, cố gắng thuyết phục anh.
“Chát”
Châu Thiên tát Lương Ngọc Lan một cái thật mạnh.
“Anh! Á !”
Lương Ngọc Lan đau đớn hét lên. Căm tức nhìn anh, nhưng cô ta không dám buông lời mắng chửi.
“Những gì cô nói cũng đúng, đám ngu ngốc các người, chẳng đáng để Hoàng Thiên tôi phải làm trái với pháp luật.”
Hoàng Thiên lạnh lùng nói.
Gương mặt Lương Ngọc Lan lập tức hiện ra vẻ kinh ngạc mừng rỡ, mặc dù nhận được một cái tát đau đớn, nhưng cô ta rất mừng vì có cơ hội sống sót.
Những người khác cũng vậy, nghe xong câu khẳng định của Hoàng Thiên, tất cả đều thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng những người này vui vẻ chưa được bao lâu, Hoàng Thiên liền nói: “Nhưng tôi cũng không muốn nhìn thấy các người nữa. Mọi người nói xem phải làm sao đây nhỉ?”
Khi những lời này được nói ra, tất cả những người khác đều sửng sốt.
Ngay sau đó, Lương Thiên Vũ ngẩng mặt khiêm tốn hỏi Hoàng Thiên: “Anh Hoàng này, anh nói vậy là có ý gì?”
“Rất đơn giản, chờ lát nữa có xe đến đón mọi người, tất cả mọi người lên đường sang Châu Phi cải tạo lao động nhé.”
Hoàng Thiên bình thản nói.
Mẹ kiếp!
Khi Lương Thiên Vũ nghe thấy điều này, anh ta suýt chút nữa ngất xỉu.
Không chỉ Lương Thiên Vũ, Lương Ngọc Lan và Phan Hạo cũng tất cả những người khác đều suýt ngất xỉu.
Ba ngày trước, ba người bọn họ, cùng với Tiêu Hổ và Tiêu Tử Phong cũng đã suýt bị áp giải lên xe, tống sang Châu Phi rồi.
Nếu không phải được cha mẹ cứu ra, bọn họ hiện tại đã ở Châu Phi rồi cũng nên.
Nhưng không ai nghĩ tới, hiện tại vẫn quay về đường cũ, vẫn bị bắt sang Châu Phi…
Hoàng Thiên cũng chỉ vừa đưa ra quyết định này, vì anh không thể giết hết bọn họ, cũng chẳng muốn để họ tiếp tục nhảy nhót trước mặt anh nữa, thì chỉ có biện pháp này.
Đó là tống hết bọn họ sang Châu Phi lao động cực khổ.
Nhà nhà họ Phan và nhà nhà họ Lương đều là những gia đình giàu có. Bình thường đều quen với cuộc sống được nuông chiều, bây giờ nghĩ đến việc phải sang Châu Phi lao động vất vả, so với bị giết chết bọn họ còn đau khổ hơn đúng không?
“Anh Thiên, anh không thể làm như vậy được! Ở những nơi như Châu Phi, con gái đều có da đen xấu xí, em làm sao mà chịu được đây?”
Lương Thiên Vũ phàn nàn với Hoàng Thiên với một vẻ mặt cay đắng.
Sau khi nghe những lời này, Hoàng Thiên cảm giác thật bất lực. Lương Thiên Vũ vẫn nghĩ thật đẹp, sang Châu Phi là để ngắm gái sao?
“Hì hì, cậu nghĩ quá nhiều rồi! Đã đi sang Châu Phi chính là làm cu li lao động khổ cực cả đời, cậu tưởng cậu sang đó nghỉ dưỡng à”
Hoàng Thiên cười lạnh lùng.
Tôi fuck cả nhà anh!
Lương Thiên Vũ nghe vậy tức giận đến trợn tròn mắt, muốn lao lên bóp chết Hoàng Thiên.
“Hoàng Thiên! Mẹ kiếp nếu anh dám làm vậy. Bạn bè của tôi ở Hà Nội sẽ không bỏ qua cho anh đâu! Nhà họ Hoàng anh sẽ gặp phải báo thù nghiêm trọng.”
Phan Liệt giận điên lên, chỉ vào Hoàng Thiên và mắng chửi.
Hoàng Thiên nhướng mày, không nói một lời, bước lên bóp chặt lấy ngón tay đang chỉ ra của Phan Liệt.
Răng rắc!
ĐÁP Sau một tiếng vỡ vụn giòn tan, ngón tay của Phan Liệt đã bị gãy, anh ta đau đớn đến mức suýt ngất đi.
“Báo thù thì sao? Tôi còn đặc biệt muốn giết chết cả cậu đấy. Tôi còn sợ cậu trả thù à?”
Hoàng Thiên tức giận nói.
Phan Liệt hoảng sợ toát mồ hôi, lúc này anh ta cảm thấy Hoàng Thiên giống như một ma quỷ, thậm chí còn đáng sợ hơn cả ma quỷ.
Động một chút là bẻ gấy cả ngón tay.
Như vậy ai mà chịu được?
Thấy Phan Liệt không hó hé gì nữa.
Hoàng Thiên nhấc chân đá thật mạnh vào bụng Phan Liệt.
Với một tiếng xoẹt, Phan Liệt văng ra xa hai đến ba mét. Rơi xuống đất như một con chó đã chết.
“Liên hệ với ông chủ Thanh của các người, để anh ta phái xe tới đón, đem hết mấy thứ này đến Châu Phi”
Hoàng Thiên ra lệnh cho các thành viên của đội đặc nhiệm.
“Vâng, thưa ông chủ Thiên.”
Thành viên của đội đặc nhiệm lập tức đồng ý. Lấy điện thoại gọi cho Vũ Thanh.
Khi Lương Thiên Vũ nhìn sự việc đã đến mức này, trong lòng như lửa đốt, cảm thấy vô cùng tuyệt vọng.
So với giết chết bọn họ thì đi Châu Phi làm cu li lao động cả đời còn đau khổ hơn, quả thật chính là tương lai tăm tối.
Hoàng Thiên lúc này không thèm để ý tới những người này nữa, anh chỉ ngồi chờ những người của Vũ Thanh đến đón đi.
Hoàng Thiên nhìn hai tên sát thủ trẻ tuổi còn lại, hai tên này thực ngoan ngoãn, vẫn luôn đứng ở một bên, không dám nói, cũng không dám chạy trốn.
Nhìn thấy Hoàng Thiên nhìn bọn họ, trong lòng bọn họ vô cùng sợ hãi.
Rốt cuộc là bọn họ đến ám sát Hoàng Thiên, Hoàng Thiên có thể tha cho bọn họ sao?
Chắc chắn rằng Hoàng Thiên không muốn gửi bọn họ đến Châu Phi lao động.
Nếu không anh đã sớm đem trói bọn họ và tống đi rồi.
“Anh Thiên…”
Một tên sát nhân lo lắng nhìn Hoàng Thiên, hai chân phát run, lo sợ không biết Hoàng Thiên sẽ làm gì với bọn họ.