Chương 308: Bản chất xấu xa của con người
“Đúng vậy, tiền đã đưa hết cho chúng mày rồi, còn đầu của Hoàng Thiên đâu?”
Lương Thiên Vũ nghiến răng nghiến lợi, thằng nhóc này đã có chút nóng nảy không thể chờ đợi hơn nữa, tiếc là ngay bây giờ không thể xem được đầu của Hoàng Thiên.
“Chúng mày là gỗ sao? Nói đi chứ, đầu của Hoàng Thiên đâu? Còn cả đầu của vợ Hoàng Thiên nữa, bọn tao đều muốn.”
Lương Ngọc Lan chống hai tay lên hông, giận giữ hỏi tên cầm súng.
Phan Hạo đứng ở đó không hề nói lời nào, có điều trong lòng thằng nhóc này cũng cảm thấy rất nóng lòng, chỉ muốn nhanh chóng được nhìn thấy đầu của Hoàng Thiên, anh ta cũng rất mong Hoàng Thiên chết đi.
Hai tên cầm súng lo lắng đến nỗi mồ hôi toát ra đầm đìa, họ là người biết rõ nhất chuyện gì đã xảy ra.
Nếu như là vào ngày bình thường, thì hai tên cầm súng này nhất định sẽ không chấp nhận phải chịu sự ấm ức do đám người Lương Thiên Vũ mang lại, mà đã sớm nổi nóng rồi.
Nhưng bây giờ, hai người này lại giống như là một kẻ ngốc, chỉ mong rằng Hoàng Thiên sẽ sớm xuất hiện.
Hoàng Thiên cũng không vội xuất hiện, anh đứng bên ngoài cách đó hơn chục mét lặng lẽ quan sát tình hình ở bên này, muốn nhìn kỹ sắc mặt của những tên cặn bã này.
Bản chất xấu xa của con người bỗng chốc hiện ra trong nháy mắt.
Nhìn vợ của Lương Hà Giang và vợ của Ngô Liệt, Hoàng Thiên cảm thấy sự mềm lòng hai ngày trước của anh thật sự có chút nực cười.
Hai ngày trước họ vẫn còn than thở khóc lóc, khổ sở van nài Hoàng Thiên, nhưng giờ phút này lại giống như hai con sư tử Hà Đông, không thể chờ đợi được nhìn thấy cảnh Hoàng Thiên chết ngay lập tức, vẻ mặt không thể chờ đợi được của họ khiến Hoàng Thiên cảm thấy kinh tởm.
“Chết tiệt, đúng là đồ đê tiện, chúng mày bị câm rồi hả? Mau nói đi, đầu của Hoàng Thiên đâu?”
Lương Thiên Vũ trợn mắt nhìn chằm chằm, chất vấn hai tên cầm súng.
“Chúng tôi cũng không biết.”
Một tên cầm súng thở dài, nhìn Lương Thiên Vũ như đang tìm đường chết bằng ánh mắt đầy thương cảm.
“Không biết sao? Thật ngớ ngẩn, chúng mày tính làm trò cười gì vậy?” Lương Ngọc Lan cũng mở to mắt, tỏ vẻ không hài lòng nói.
“Đầu của tao vân đang ở trên cổ đây này, chúng mày có giỏi thì đến lấy đi.” Đúng lúc này, có tiếng của Hoàng Thiên vang lên.
Sau đó, Hoàng Thiên từ sau gốc cây đi ra, tiến tới trước mặt mọi người.
“Hoàng Thiên!”
Đám người cặn bã này đồng thanh hét lên, họ kinh ngạc đến mức tưởng như hai con ngươi sắp rơi xuống đất.
Bọn họ đều cho rằng Hoàng Thiên chắc chăn đã chết rồi, suy cho cùng các thành viên của tổ chức sát thủ Ưng Hồn đều rất mạnh, càng không thể lừa được họ.
Nhưng không thể ngờ rằng Hoàng Thiên lại xuất hiện mà vẫn sống vui vẻ như vậy.
“Chuyện này… chuyện này là như thế nào?”
Giọng của Lương Hà Giang như đang run lên, nhìn chằm chằm vào hai tên cầm súng và hỏi.
Hai tên cầm súng đã thở phào nhẹ nhõm, Hoàng Thiên xuất hiện rồi, mọi việc còn lại sẽ do Hoàng Thiên tự lo liệu, bọn họ có thể sống sót hay không, tất cả đều phải chờ xem Hoàng Thiên có rộng lượng hay không.
“Có thắc mắc gì anh có thể tự hỏi anh Hoàng Thiên, đừng hỏi chúng tôi.”
Một tên cầm súng căm hận nhìn chằm chằm vào Lương Hà Giang, trong lòng nghĩ tới những người chuyên đi hại người khác này, ông ta đã ăn no rồi tại sao còn đụng chạm tới nhân vật có tiếng như anh Hoàng làm gì?
Lương Hà Giang cảm thấy đầu óc hơi choáng váng, đó là bởi vì ông ta là một tên cáo già, cũng bởi vì ông ta đã quen với những chuyện lớn, nên giờ phút này ông ta không thể chịu được sự đả kích.
Hoàng Thiên không những chưa chết, mà bây giờ còn xuất hiện ở đây, chỉ có một khả năng, đó là hai tên cầm súng đã nói dối.
Trong lòng Lương Hà Giang đầy oán hận khi nghĩ về việc này, ông ta vô cùng tức giận liếc nhìn hai tên cầm súng, ông ta thực sự tức muốn chết.
“Chúng mày cứ đợi tao đấy, tao sẽ nói với ông chủ của chúng mày về chuyện này, chúng mày sẽ sớm phải chịu đau khổ thôi.”
Lương Hà Giang giận giữ hét lên với hai tên cầm súng.
“Nếu như ông có thể sống sót mà rời khỏi nơi này, thì cứ tùy theo ý ông thôi.”
Một tên cầm súng khịt mũi lạnh lùng nói.
Lương Hà Giang không còn tâm trạng để cãi tay đôi với tên cầm súng, vì Hoàng Thiên đã tiến lại gần.
“Chết tiệt, Hoàng Thiên, số của mày lớn đó, vậy mà vẫn chưa chết.”
Lương Hà Giang trở nên hung tợn, nói với Hoàng Thiên.
Nhìn thấy vẻ mặt kinh hãi và bộ dạng giả bộ của Lương Hà Giang, Hoàng Thiên cảm thấy thật nực cười.
Rõ ràng trong lòng sợ hãi, nhưng vẫn giả bộ với dáng vẻ hung tợn, Lương Hà Giang này cũng thật biết giả bộ một con nghé.
“Ông nghĩ có thể dễ dàng lấy được đầu của tôi như vậy sao?”
Hoàng Thiên lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Lương Hà Giang, đi đến trước mặt ông ta.
Lương Hà Giang sợ hãi lùi lại vài bước, cảm thấy có lỗi vì đã làm điều sai trái, vì vậy ông ta rất sợ Hoàng Thiên.
Lúc này Phan Liệt đi tới trước mặt Lương Hà Giang, nghiến răng nói: “Tổng giám đốc Lương đừng sợ, tên họ Hoàng này đến cũng tốt, chúng ta có nhiều người như vậy, chẳng nhẽ không giết được anh ta?”
“Đúng vậy, giết chết Hoàng Thiên, ném vào trong hồ chứa nước.”
Phan Hạo cũng đi tới, thằng nhóc này cũng cảm thấy đêm nay là cơ hội tốt, bởi vì Hoàng Thiên đến đây một mình, làm sao có thể đánh lại họ nhiều người như vậy?
“Cha, đã làm thì phải làm cho xong, đã động đến nhà họ Hoàng rồi, không giải quyết triệt để thì chúng ta cũng sẽ không có quả ngon để ăn.”
Lương Thiên Vũ cũng xông tới nói hùa vào với Lương Hà Giang.
“Cha, đúng vậy, Hoàng Thiên không phải là người nữa rồi, còn muốn bán con đi châu Phi, trước tiên con muốn thiến anh ta.”
Lương Ngọc Lan cũng xông tới chửi bới.
Vợ của Lương Hà Giang và vợ của Phan Liệt cũng xắn tay áo lên, tiếc không thể lập tức ra tay giết chết Hoàng Thiên, sau đó vứt xác không để lại dấu vết.
Hoàng Thiên nhìn đám người đê tiện này, không khỏi cười chế nhạo.
Chỉ là đám hề nhảy múa này mà cũng dám giết Hoàng Thiên này, đó chẳng phải là một trò đùa sao?
Trong lòng Hoàng Thiên nghĩ đến điều này, mỉm cười nói: “Sai lầm lớn nhất của tôi chính là đã quá nhẹ tay với các người rồi.”
“Mẹ kiếp, đến lúc sắp chết thì đừng có mà kêu.”
Lương Ngọc Lan xắn tay áo, chuẩn bị xông lên giết chết Hoàng Thiên.
Cô ta vừa ra tay thì những người còn lại ở đó không kìm nén được cũng xông lên, vây xung quanh Hoàng Thiên.
“Vù vù vù…”
Mấy bóng đen từ sau gốc cây lao nhanh tới, khẩu súng trường đã được tự động nạp sẵn đạn nhắm thẳng vào nhóm người.
Đó chính là chiến sĩ của đội đặc công lao ra, tuy rằng họ cũng biết kỹ năng của Hoàng Thiên vô cùng mạnh, đánh lại với đám người cặn bã này cũng không thành vấn đề, nhưng dù sao thì họ cũng không dám lơ là, với danh tiếng của Hoàng Thiên, những chiến sĩ đội đặc công này một chút cũng không dám cẩu thả.
“Tất cả ngồi xổm xuống, hai tay ôm lên đầu, nếu không tất cả sẽ bị bắn “
Một lính đặc công hét lớn.
Chết tiệt!
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!