Chương 306: Nổi giận rất đáng sợ
Súng bắn tỉa được lắp ngay trước cửa nhà mình, Hoàng Thiên có thể không thấy sợ hay sao?
Nhưng anh cảm thấy tức giận hơn, cơn giận của Hoàng Thiên lúc này đã lên đến đỉnh điểm, anh nhất định phải điều tra rõ ràng xem rốt cuộc là ai muốn hại mình.
“Đưa hai tay súng đó qua đây.”
Hoàng Thiên nói với nhân viên đặc nhiệm.
Các nhân viên đặc nhiệm nhanh chóng áp giải hai tay súng trẻ kia tới phòng ngủ hướng Bắc, đợi Hoàng Thiên xử trí.
Hoàng Thiên quan sát hai người này từ trên xuống dưới, phát hiện thấy hai tay súng trẻ này mắt nhìn láo liên, đang cố tình tránh né ánh mắt của anh.
Thế nhưng gương mặt họ lại chẳng hề tỏ ra vẻ sợ sệt mà tương đối kiên định.
Hoàng Thiên đánh giá khá cao sự gan góc của hai tay súng này, đã bị bắt gọn rồi mà vẫn có thể giữ vững trạng thái bình tĩnh như vậy. Thật không tầm thường.
“Hai anh lắp khẩu súng bắn tỉa ở đây, là muốn giết ai?”
Ánh mắt lạnh băng của Hoàng Thiên quét về phía hai tay súng, trầm giọng xuống hỏi.
Hai tay súng kia nhìn Hoàng Thiên. Rồi di chuyển ánh mắt ra chỗ khác, hoàn toàn không đếm xỉa gì đến Hoàng Thiên.
“Đang hỏi tụi bay đấy!”
Mấy nhân viên đặc nhiệm không mấy kiên nhẫn, một người trong số họ đạp mạnh vào bắp chân hai tay súng, khiến cho cả hai khụy xuống quỳ trước mặt Hoàng Thiên.
Ngay cả khi như vậy mà hai tay súng vẫn không hé răng nửa lời, tuy đã không còn trấn tĩnh được như lúc trước, nhưng vẫn ngẩng cao mặt, dáng vẻ gợi đòn như thể lợn chết không sợ nước sôi.
Hoàng Thiên cũng chẳng buồn dài dòng với họ mà quay sang hỏi nhân viên đặc nhiệm gọi điện cho anh: “Làm thế nào mà các anh phát hiện được hai kẻ khả nghỉ này?”
“Ngài Hoàng, chúng tôi vâng lệnh gác ở đây bảo vệ gia đình của anh, hôm nay phát hiện thấy hai tên nhãi này bỗng đâu xuất hiện trong tiểu khu, hành vi thì lấm la lấm lét, dựa theo kinh nghiệm, tôi cảm thấy bọn họ có vấn đề…
Nhân viên đặc nhiệm báo cáo với Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên nghe vậy gật đầu, trong lòng cũng không khỏi cảm khái.
Những nhân viên đặc nhiệm dưới quyền Vũ Thanh này thực sự tài giỏi!
Với khả năng quan sát nhạy bén và tính cảnh giác cao độ này, bỏ số tiền lớn ra thuê vệ sĩ chuyên nghiệp cũng chưa chắc đã lợi hại được đến thế?
Nhìn hai tay súng đang quỳ phía trước, Hoàng Thiên sa sầm mặt lại.
“Tôi cho hai anh một cơ hội cuối cùng, lập tức khai ra người các anh tới giết và ai đã sai các anh tới đây!”
Hoàng Thiên nghiêm khắc găn giọng hỏi hai tay súng kia.
Hai tay súng khẽ run rẩy, có thể là đã bị khí thế của Hoàng Thiên làm cho khiếp vía, đến lúc này thì họ đã có đôi chút lo lắng.
“Không cần phải hỏi gì hết! Rơi vào tay các người, bọn này chấp nhận!”
Một trong hai tay súng ngẩng đầu lên, trừng mắt quát lên với Hoàng Thiên một cách hung tợn.
Hoàng Thiên cười khẩy thành tiếng, anh đã mất kiên nhẫn.
“Anh thì sao? Thái độ của anh cũng như anh ta đúng không?”
Hoàng Thiên hỏi tay súng còn lại.
“Đúng thết Muốn giết thì nhanh tay lên, bọn này không sợ chết!”
Tay súng kia cũng lớn lối quát lên với Hoàng Thiên.
“Được lắm, mong là lát nữa các anh vẫn giữ được khí phách như thế này.”
Chủ Thiên cười lạnh tanh, chộp lấy cây lau nhà bằng gỗ dựng ở góc tường.
Hai tay súng thấy thế mặt mày biến sắc.
Lòng họ hiểu rõ, Hoàng Thiên đang chuẩn bị đánh người.
Hai tên nhãi này đoán không hề sai, hiện tại Hoàng Thiên đã mất hết kiên nhẫn, chỉ muốn đập cho họ một trận!
Không đợi hai tay súng này kịp nói gì, Hoàng Thiên đã ra tay.
Cây chổi lau nhà gỗ bay lên bay xuống, quất vun vút lên người hai tay súng kia.
Cứng cỏi đến mấy cũng biết sợ chứ, sau mười mấy đòn gậy, cây lau nhà gỗ kêu đánh rắc một tiếng, gãy ra làm đôi.
Hoàng Thiên cầm mỗi tay một đoạn cây lau nhà, đánh hai tay súng không thương tiếc.
Hay tay súng kia lăn lộn trên sàn, la hét sau mỗi cú đòn giáng xuống, ôm đầu gào rú.
Thê thảm vô cùng.
Mấy nhân viên đặc nhiệm cũng kinh hồn, họ phát hiện ra rằng Hoàng Thiên mà nổi giận cũng thực đáng sợi Chỉ trong chớp mắt đã đánh cho hai tay súng vỡ đầu chảy máu, thảm không sao tả xiết.
“Á, đừng đánh nữa đừng đánh nữa! Nể mặt mà nhẹ tay cho!”
“Anh Hoàng đừng đánh nữa, đầu tôi sưng u lên rồi!”
Hai tay súng ôm đầu kêu gào, bắt đầu xin tha.
Mới có mấy đòn thôi mà?
Hoàng Thiên cạn lời nhìn hai tay súng trên sàn nhà, khinh bỉ hai tên nhãi đến cùng cực.
Mới vừa đây thôi còn làm ra vẻ xem nhẹ cái chết, vừa bị đánh đã biến thành anh hùng rơm trong chớp nhoáng. Hay tên này cũng chẳng được tích sự gì.
“Sao, thế thôi đã không chịu nổi? Tụi bay không sợ chết cơ mà?”
Hoàng Thiên tạm dừng tay lại, lạnh lùng hỏi hai tay súng.
Một trong hai tên bị đánh cho run cầm cập, lau máu đang chảy trên đầu, khiếp đảm nhìn Hoàng Thiên trả lời: “Không chịu được nữa, anh Thiên. Có gì chúng ta bình tĩnh nói chuyện, đừng đánh chúng tôi nữa…”
Hoàng Thiên cười khẩy, tay súng này gọi anh là “anh Thiên” cách xưng hô đó càng khiến anh chắc chắn về phán đoán của mình, hai tay súng này đến là nhắm vào anh!
“Ha ha, sao anh biết tôi tên gì?”
Hoàng Thiên mỉm cười, nhìn tay súng dưới chân và nói.
Tay súng kia cũng biết mình đã lỡ mồm, nhưng anh ta thực sự không chịu nổi đòn đánh nữa, đến giờ phút này cũng chẳng bận tâm được nhiều.
“Anh Thiên, chúng tôi đến là để, để giết anh ạ..”
Tay súng lắp bắp nói với Hoàng Thiên.
“Anh mà nói từ đầu thì cần gì phải chịu khổ thế này? Còn biết những gì nữa, nói tiếp đi”
Hoàng Thiên nạt nộ.
Tay súng này bị đánh cho phục sát đất, vừa nãy còn cứng miệng, thực chất chỉ là làm ra vẻ, anh ta và đồng bọn không ngờ rằng Hoàng Thiên lại mạnh tay như vậy!
“Anh Thiên, máu trên đầu tôi chảy vào mắt mất rồi. Có thể tìm giúp tôi chiếc khăn để lau đi được không?”
Tay súng nhằm tịt mắt, khốn khổ lên tiếng cậy nhờ.
Hoàng Thiên nghe thế trợn mắt, mẹ kiếp, thằng nhãi ranh này đòi hỏi thật đấy!
“Kéo áo lên mà lau! Mẹ kiếp, có cần bày cho một mâm rượu nhâm nhi trước đã không?”
Hoàng Thiên giận giữ quát rống lên.
“Dạ dạ dạ…”
Tay súng khiếp sợ gật đầu lia lịa, lấy tay áo lau máu chảy vào mắt, ấm ức muốn khóc.
“Anh Thiên, có người thuê chúng tôi giết anh, đã trả trước khoản đặt cọc một tỷ bảy, sau khi giết được anh xong, sẽ chuyển thêm ba tỷ rưỡi nữa.”
Tay súng nói với Hoàng Thiên.
Nghe thấy vậy Hoàng Thiên không khỏi nghiến răng, mạng sống của ông mày đây chỉ đáng giá có hơn năm tỷ thôi ư?
“Người nào đã thuê anh?”
Hoàng Thiên gặng hỏi.
“Tôi cũng không biết đối phương là ai, tôi nhận lệnh của cấp trên đến để giết anh, hôm nay mới tới thành phố Bắc Ninh, chỉ liên lạc với chủ thuê qua điện thoại, chưa từng gặp mặt.”
Tay súng thành thực trả lời.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!