Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Chàng Rể Đệ Nhất Hoàng Thiên Full

Chương 305: Kẻ khả nghi

Kỳ thực, tuy Phan Liệt tính tình nóng nảy nhưng ít ra vẫn tự biết mình đến đâu.

Vừa nhìn mấy người lính đặc nhiệm đang vác súng, Phan Liệt lập tức nhụt chí, ông ta bắt đầu dao động.

Thấy Phan Liệt định buông xuôi việc đối phó với Hoàng Thiên, Lương Hà Giang không khỏi sốt sắng.

Thế là Vương Hà Giang cố tình bĩu môi, nói với giọng chẳng bận tâm: “Hứ. Tổng giám đốc Phan Liệt đừng có lo, toàn là hù dọa người ta cả thôi! Có súng mà ghê à? Những người tôi tìm cũng có súng nhé.”

“Vậy sao? Thế thì tốt thế thì tốt!”

Nghe những lời này Phan Liệt lại vững tâm hơn, nghiến răng cất giọng nói.

Đúng lúc này, Hoàng Thiên phóng xe tới.

Thấy Hoàng Thiên đã tới, mấy nhân viên đặc nhiệm đứng nghiêm. Hướng về Hoàng Thiên làm động tác chào trong quân đội một cách tiêu chuẩn.

Nhìn cảnh tượng ấy, vợ của Lương Hà Giang bĩu môi cười khinh bỉ: “Hứ. Mọi người xem thằng ranh họ Hoàng kia đẹp mặt chưa kìa, còn tưởng mình là nhân vật lớn thật cơ đấy!”

“Nói nhỏ thôi, đừng để cậu ta nghe thấy…”

Vợ của Phan Liệt nhắc nhở vợ của Lương Hà Giang.

Nhưng Hoàng Thiên cũng chẳng nghe thấy bọn họ đang xì xào những gì, lúc này anh bước tới chiếc xe công vụ màu đen và mở cửa xe.

Thoáng nhìn đã trông thấy Phan Hạo, còn có cả Lương Thiên Vũ cùng Lương Ngọc Lan.

Ba người họ hệt như ba kẻ thiểu năng, biểu cảm đờ đẫn, sắc mặt ai nấy đều rất khó coi.

Có thể không đờ đẫn được sao? Ba người họ đã bị dọa cho ngu người!

Đã quen với cuộc sống xa hoa của các cậu ấm cô chiêu, bỗng đâu bị đưa đến tận châu Phi lao động nặng nhọc, làm sao mà họ có thể chịu đựng được?

Hiện tại đột nhiên trở về thành phố Bắc Ninh, đám Phan Hạo và Lương Thiên Vũ cũng không biết mình đang ở trong phúc hay là họa, ai nấy đều nơm nớp lo sợ.

Khi nhìn thấy Hoàng Thiên, mắt Phan Hạo mở to, sợ tái mặt.

Lương Thiên Vũ thì hệt như chuột nhìn thấy mèo, lấm lét nhìn Hoàng Thiên. Lương Thiên Vũ khiếp sợ há hốc miệng không thốt ra được lời nào.

Lương Ngọc Lan lại mạnh mẽ hơn hẳn hai người kia, nhìn rõ đó là Hoàng Thiên, Lương Ngọc Lan xúc động trào nước mắt.

“Oa, anh Thiên! Có thật là anh không? Hu hu hu, em biết là anh sẽ không nhẫn tâm như vậy đâu mà, nhất định anh sẽ cho em về nhà mà…

Lương Ngọc Lan thút thít mếu máo, đánh mắt đưa tình với Hoàng Thiên, đến là lẳng lơ.

Hoàng Thiên hoàn toàn không đếm xỉa gì đến diễn xuất của Lương Ngọc Lan, từ lâu đã biết người phụ nữ này là người như thế nào, Hoàng Thiên sẽ không mắc lừa cô ta lần nữa.

“Ba người xuống xe, về thủ đô với cha mẹ các cô người đi.”

Hoàng Thiên hất tay với ba người kia.

Ba người suýt thì tưởng đâu mình nghe nhầm, sau một lúc ngó ngang liếc dọc, họ mới trông thấy cha mẹ của mình.

“Cha! Cuối cùng cha cũng đến cứu con rồi!”

Phan Hạo la lên, nhảy phắt từ trên xe xuống, chạy như bay về phía vợ chồng Phan Liệt. Chỉ sợ Hoàng Thiên trở mặt không thả cậu ta nữa.

Lương Thiên Vũ và Lương Ngọc Lan cũng nhảy vội khỏi xe như phát điên, chạy ào tới trước vợ chồng Lương Hà Giang.

Phan Liệt căm phẫn trừng mắt nhìn Hoàng Thiên, hiện giờ ông ta chẳng kiêng dè gì nữa, con trai đã trở về bình an, lúc này ông ta chỉ nghĩ xem đối phó với Hoàng Thiên như thế nào.

Lương Hà Giang lại nham hiểm hơn thế, lão già này cười híp mắt bước tới gần Hoàng Thiên và nói: “Cậu Thiên, cảm ơn cậu quá, quả nhiên cậu nói là làm!”

“Đừng nói nhảm nữa, sau này các người tự đi mà lo lấy thân.”

Hoàng Thiên lạnh lùng hừ một tiếng, câu nói này cũng xem như là lời cảnh cáo anh dành cho đám người kia.

Nhưng rõ ràng lời cảnh cáo này của Hoàng Thiên chẳng có tác dụng gì với Lương Hà Giang và Phan Liệt.

“Ha ha ha! Cậu Thiên, vậy thì chúng ta hẹn gặp lại sau nhé?”

Lương Hà Giang phá lên cười to, dẫn người nhà ông ta lên xe.

Chốc lát sau, cả nhà Phan Liệt cũng lên hết xe.

Hai chiếc xe lăn bánh rời khỏi khu Quốc Tế Toàn Cầu, nơi đây cũng yên tĩnh hơn hẳn.

Lương Mạnh Bắc và Lưu Nguyệt Hoa dẫn theo một nhóm nhân viên của Quốc Tế Toàn Cầu, nãy giờ vẫn đứng ngay ngắn cạnh đó, sau khi đám người Lương Hà Giang rời đi, Lương Mạnh Bắc mới dẫn người theo cùng qua chào hỏi Hoàng Thiên.

“Cậu chủ. Cậu cần phải đề phòng nhà nhà họ Phan và nhà nhà họ Lương đấy ạ, ánh mắt lúc bọn họ nhìn cậu đầy sự hung ác.”

Lương Mạnh Bắc nhỏ nhẹ nhắc nhở Hoàng Thiên.

Chẳng lẽ Hoàng Thiên lại không biết?

Anh đã nhận thấy rõ ngay từ đầu.

Lúc này, Hoàng Thiên cười hờ hững, nói với Lương Mạnh Bắc: “Tôi biết rồi, Mạnh Bắc, chú quay về đi.”

“Vâng, thưa cậu chủ.”

Sau khi cúi người chào Hoàng Thiên, Lương Mạnh Bắc dẫn đầu nhóm người trở về công ty.

Hoàng Thiên cũng cho mấy nhân viên đặc nhiệm quay về, rồi anh lái xe trở về nhà.

Hai ngày liên tiếp qua đi chóng vánh, trời yên biển lặng, không có rắc rối gì xảy ra.

Đấn tối ngày thứ ba, trời đã vào khuya, Hoàng Thiên đột nhiên nhận được một cuộc điện thoại.

Vừa nhìn hàng số gọi đến, là nhân viên đặc nhiệm dưới quyền Vũ Thanh gọi, người nhân viên đặc nhiệm này chính là người Vũ Thanh phái đi bảo vệ người nhà Hoàng Thiên.

Hoàng Thiên cũng biết số điện thoại của nhân viên đặc nhiệm này, bèn bắt máy nhận cuộc gọi.

“Ngài Thiên, đã bắt được hai khả nghị, anh tới xem thế nào đi ạ.”

Nhân viên đặc nhiệm ở đầu dây bên kia trầm giọng báo cáo.

“Được”

Hoàng Thiên nhẹ nhàng đáp. Sợ quấy rầy giấc ngủ say của người vợ yêu, anh khẽ khàng thay quần áo, lắng lặng đi ra ngoài.

Xuống đến dưới lầu, Hoàng Thiên gặp nhân viên đặc nhiệm gọi điện cho mình.

h hương 305: Kẻ khả ngi “Người đang ở đâu?”

Hoàng Thiên cất giọng hỏi.

Nhân viên đặc nhiệm chỉ ngón tay về phía tòa nhà sau lưng anh ta: “Đang nhốt trong tòa nhà ở đối diện kia.”

“Đưa tôi qua đó xem sao.”

“RõI”

Nhân viên đặc nhiệm đáp lời, dẫn Hoàng Thiên vào tòa nhà phía sau mình.

Lên đến tầng năm, nhân viên đặc nhiệm gõ cửa rồi dẫn Hoàng Thiên vào trong.

Hoàng Thiên quét mắt nhìn phòng khách một lượt, bảy nhân viên đặc nhiệm được trang bị vũ trang đầy đủ, đang trông giữ hai nam thanh niên trẻ có ánh mắt lộ vẻ hung hăng.

Hai nam thanh niên kia ôm đầu ngồi xổi trên đất, hoảng hốt ngẩng đầu lên nhìn Hoàng Thiên vừa bước vào.

Lúc trước, Vũ Thanh phái nhân nhân viên đặc nhiệm cảnh giới ở tiểu khu nơi Hoàng Thiên sống, bảo vệ sự an toàn của gia đình Hoàng Thiên.

Nói rồi nhân viên đặc nhiệm dẫn Hoàng Thiên vào phòng ngủ hướng Bắc.

Hoàng Thiên vừa vào thì thấy ngay một khẩu súng bắn tỉa cùng ống ngắm được lắp trên bệ cửa sổ phòng ngủ hướng Bắc!

Khẩu súng bắn tỉa này được lắp trên bệ cửa sổ, lấy rèm cửa sổ che lại, từ ngoài nhìn vào hoàn toàn không phát hiện ra được.

Hoàng Thiên cau mày, bước tới trước cửa sổ, kéo rèm cửa ra.

Phóng tầm mắt nhìn, căn hộ mà anh và Lâm Ngọc An đang sống lọt ngay vào phạm vi tầm ngắm của khẩu súng bắn tỉa.

Cũng có thể nói rằng, muốn giết Hoàng Thiên và Lâm Ngọc An thì gian phòng ngủ hướng Bắc của căn hộ này là địa điểm ngắm bắn tốt nhất.

Tim Hoàng Thiên run lên, nghĩ lại không khỏi cảm thấy sợ hãi.

Anh biết, khẩu súng bắn tỉa được lắp đặt đâu vào đấy này rất có khả năng được dùng để lấy mạng của anh…

Cùng lúc với sợ hãi, Hoàng Thiên nghiến răng, anh quyết định nhất thiết phải làm ra nhẽ chuyện này cho bằng được mới thôi!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!