Chương 304: Châm ngòi thổi gió
“ừ”
Hoàng Thiên chỉ “ừ” một tiếng, không nói gì thêm.
Nhưng trong lòng Hoàng Thiên rõ ràng, lời Vũ Thanh nói rất có đạo lý.
Dù sao Vũ Thanh cũng ở Hà Nội nhiêu năm rồi, chắc chắn sẽ có hiểu biết nhất định với nhà họ Lương và nhà họ Phan.
Vũ Thanh nói nhà nhà họ Phan và nhà nhà họ Lương thay đổi thất thường, Hoàng Thiên rất tin tưởng.
Phải chăng là Phan Liệt và Lương Hà Giang thay đổi thất thường. Hoàng Thiên không thể tuỳ tiện kết luận, nhưng Lương Thiên Vũ và Lương Ngọc Lan, tuyệt đối là những kẻ tiểu nhân thay đổi thất thường!
“Cậu chủ, vậy tôi liên ra lệnh áp tải bọn Phan Hạo đến thành phố Bắc Ninh”
Vũ Thanh dò hỏi.
“Áp tải tới đi, còn nữa, anh giúp tôi làm một chuyện…
Hoàng Thiên dặn dò Vũ Thanh trong điện thoại một phen, sau đó cúp điện thoại.
Làm xong tất cả. Trên mặt Hoàng Thiên hiện lên ý cười lạnh lùng.
Anh biết, chuyện này tuyệt đối không thể kết thúc đơn giản như vậy, Lương Hà Giang và Phan Liệt chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ dễ dàng như vậy.
Một khi Phan Hạo và Lương Thiên Vũ được thả ra, Phan Liệt và Lương Hà Giang rất có thể sẽ tiến hành trả thù.
Nghĩ tới những chuyện này, Hoàng Thiên khẽ thở dài một tiếng, mình vẫn còn quá mềm lòng, không thể trơ mắt nhìn hai người phụ nữ kia tìm chất.
Trong lúc đang suy nghĩ miên man về chuyện này thì Hoàng Thiên đã tới công ty chuẩn bị gặp vợ của mình, thuận tiện đưa cô về nhà.
Hồi tưởng lại sự quyến rũ của Lâm Ngọc An vào đêm hôm qua, quả thực quá mê người.
Đên hôm qua cũng là đêm mà cả đời này Hoàng Thiên không thể nào quên, đêm hôm qua anh trở thành một người đàn ông chân chính, cũng chân chính có được Lâm Ngọc An.
Trước cửa khách sạn cao cấp, vợ chồng Phan Liệt và vợ chồng Lương Hà Giang tiếp đón Hoàng Văn Thành.
Lương Mạnh Bắc và Lưu Nguyệt Hoa đi theo sau lưng Hoàng Văn Thành, hai người này từ đầu đến cuối không dám nói một câu.
Bởi vì trong trường hợp này, bọn họ cũng không dám nói lung tung.
“Tổng giám đốc Thành thật sự rất cảm ơn ngài! Ha ha ha, cậu chủ Thiên cũng rất hiểu đại nghĩa, thật thú vị!”
Mặt Lương Hà Giang nịnh nọt cười lấy lòng Hoàng Văn Thành.
Phan Liệt thì không nói gì, mặc dù Hoàng Thiên đã đồng ý thả Phan Hạo, nhưng Phan Liệt lại cảm thấy hôm nay quá mất mặt cho nên tâm tình của ông ta vô cùng phiên muộn!
Hoàng Văn Thành mỉm cười, nhìn vợ chồng Lương Hà Giang một chút rồi lại nhìn vợ chồng Phan Liệt, nói với bọn họ: “Con trai tôi Hoàng Thiên đã đủ khoan dung độ lượng rồi, tôi hy vọng chuyện này chỉ đến đây thôi.
Nếu có bất cứ kẻ nào muốn tìm Hoàng Thiên gây phiền phức, ha ha, đến lúc đó cũng đừng trách tôi không nể tình.”
Vừa dứt lời, Lương Hà Giang liền rụt cổ lại, trong lòng vô cùng chãn động.
Phan Liệt cũng nhíu mày, trong lòng có chút khó tin.
Đừng nhìn nụ cười trên mặt Hoàng Văn Thành lúc nói, lời nói của ông có phân lượng, rất có lực uy hiếp.
Người đứng đầu nhà họ Hoàng ở Hà Nội cũng không phải là chuyện đùa!
Một nhân vật như vậy đưa ra lời cảnh cáo, ai cũng phải xem xét lại một chút.
Vẫn là Lương Hà Giang phản ứng nhanh, lúc này ông ta vừa cười vừa nói: “Tổng giám đốc Hoàng nói gì vậy! Ha ha, chúng tôi đều vô cùng cảm kích ân đức của cậu Thiên, ngài cứ yên tâm đi.”
“Hi vọng là vậy, tôi ghét phiên phức, nhưng cũng tuyệt đối không sợ phiền phức.”
Hoàng Văn Thành nhẹ nhàng nói xong, sau đó dân theo Lương Mạnh Bắc và Lưu Nguyệt Hoa rời đi.
Còn lại vợ chồng Lương Hà Giang và vợ chồng Phan Liệt, mấy người đứng trước cửa khách sạn nhìn nhau.
“Tổng giám đốc Phan Liệt, ông định làm như thế nào?”.
Sắc mặt Lương Hà Giang trở nên âm u hỏi Phan Liệt.
Phan Liệt đã sớm tức đến nổ phổi, ông ta cảm thấy hôm nay quá mất thể diện, mà cũng cảm thấy Hoàng Thiên quá kiêu ngạo.
“Mẹ nó! Không ngờ rằng con trai của Hoàng Văn Thành lại phách lối như vậy a, dù sao cơn giận này của tôi vẫn không xả ra được!”
Phan Liệt mắng mỏ một cách rất đồi bại.
Lương Hà Giang âm trầm cười một tiếng nói: “Ha ha. Tổng giám đốc Phan Liệt nói không sai. Nếu như chuyện này truyền về Hà Nội, về sau tôi và ông làm sao ngẩng mặt lên nổi? Lại bị một tên nhóc của thế hệ sau đến thu phục, ha ha ha!”
Lời này của Lương Hà Giang càng thêm kích thích Phan Liệt.
Phan Liệt cắn răng nghiến lợi nói: “Nếu không phải Hoàng Thiên là con trai của Hoàng Văn Thành, tôi đã sớm giết cậu ta!
Hừ, cậu ta cũng chỉ có thể ỷ lại việc mình có một người cha tốt thôi.”
“Tổng giám đốc Phan. Ông định làm như thế nào?”
Lương Hà Giang hỏi.
“Còn có thể làm sao? Ông không nghe Hoàng Văn Thành cảnh cáo chúng ta sao?
Dám gây bất lợi cho con trai ông ta, ông ta sẽ không tha cho chúng ta.”
Phan Liệt ảo não nói, ông ta vẫn tương đối kiêng kị Hoàng Văn Thành.
Nhưng Lương Hà Giang gian xảo hơn nhiều, lúc này ông ta cười xấu xa nói: “Tục ngữ nói con rùa dễ bị bắt nạt nha! Chẳng lẽ ông muốn nuốt lời? Tổng giám đốc Phan, không phải trước khi đi chúng ta đã nói sao, chờ con cái của chúng ta trở về liền lập tức giết Hoàng Thiên!”
Bất kể chuyện gì, đều sợ châm ngòi thổi gió.
Tính tình Phan Liệt vốn nóng nảy, bị Lương Hà Giang kích động như thế lập tức bạo phát.
“Ông nói không sai! Nếu tôi không giết chết Hoàng Thiên, tôi sẽ không mang họ Phan!”
Phan Liệt giận dữ quát to.
“Chồng ơi anh nói đúng lắm! Nói không chừng con của chúng ta đã phải chịu đựng bao nhiêu đau khổ rồi. Đều là do Hoàng Thiên hại, chúng ta không thể để yên cho cậu tai”
Vợ của Phan Liệt tức giận nói.
Vợ của Lương Hà Giang cũng quệt miệng nói: “Chúng ta nên thu thập Hoàng Thiên trước. Nhưng tôi nghe nói trước kia nhà họ Hoàng được Vũ Thanh bảo vệ, hiện tại còn đang chống lưng cho Hoàng Thiên, chuyện này hơi khó giải quyết!”
Lương Hà Giang nghe xong lời này thì hừ một tiếng nói: “Vũ Thanh đúng là rất trâu bò, nhưng vẫn có rất nhiều người trâu bò hơn anh ta! Mọi người cứ chờ xem. Tôi đã sắp xếp xong xuôi rồi, đêm nay sẽ khiến Hoàng Thiên phải đẹp mặt!”
“Tổng giám đốc Giang, ông sắp xếp thế nào? Nói nghe chút đi.”
Hai mắt Phan Liệt tỏa sáng, gấp gáp hỏi Lương Hà Giang.
Lương Hà Giang âm u cười một tiếng nói: “Yên tâm đi Tổng giám đốc Phan, đêm nay tôi nhất định sẽ khiến cho Hoàng Thiên phải hối hận vì đã sinh ra trên đời! Chỉ cần ông cùng tôi làm chuyện này là được rồi.”
“Vậy tôi không hỏi nữa! Chúng ta cùng nhau thu thập thằng nhãi họ Hoàng này!”
Phan Liệt hung hãn nói.
Lúc Hoàng Thiên đưa Lâm Ngọc An về nhà thì trời đã chạng vạng tối, anh lái xe đến Quốc Tế Toàn Cầu.
Không có Hoàng Thiên ở đây, lực lượng đặc biệt của Vũ Thanh tất nhiên sẽ không thả Phan Hạo và Lương Thiên Vũ.
Cho nên Hoàng Thiên nhất định phải ra mặt, đồng ý thả Phan Hạo và Lương Thiên Vũ, như vậy bọn họ mới được thả ra.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!